Tinh vân lí nhí hỏi, cả người cô co rúc lại góc giường: “Ông tôi đã làm gì anh sao?”
Cao Thừa Hiên nắm chặt tay thành nắm đấm: “Ông em là kẻ tội ác tày trời. Một kẻ phản trắc, lừa thầy phản bạn, lợi dụng phụ nữ. Em nói xem, kẻ đó có nên tồn tại trên đời không? Vậy mà hắn lại sống tốt như vậy. Vui vẻ hạnh phúc như vậy.” Càng nói giọng của Cao thừa Hiên càng cao lên, hắn hung dữ tiến lại gần chỗ cô, nhìn thẳng mặt cô.
Tinh Vân liên tục lắc đầu phủ nhận: “Không, ông ngoại tôi không phải người như vậy.”
Cao Thừa Hiên cười lớn: “Không phải người như vậy? Haha...” Trong giọng cười của anh có mỉa mai, có chua xót.
Tinh Vân sợ hãi phủ nhận: “Chắc chắn có hiểu lầm. Ông ngoại là người tốt nhất trên đời. Ông không làm như vậy. Không phải...” Giọng nói của Tinh Vân lạc đi vì nước mắt lẫn khó chịu khi có người nhục mạ ông mình.
“Tốt nhất sao? Thật buồn cười.” Cao Thừa Hiên cười lớn, sau đó im bặt. Hắn mở tung cửa sổ, châm thuốc hút. Mắt hắn nhìn vào từng vòng khói thuốc, chậm rãi nói: “Tinh Vân, em so với ấn tượng ban đầu của tôi không khác gì cả. Vẫn ngây thơ và trong sáng như vậy. Nhưng tôi lớn lên không giống em. Từ nhỏ tôi đã biết cái gì gođi là thủ đoạn và che đậy. Một nửa Thế Giới này chỉ là những lớp vỏ ngụy trang đẹp đẽ hoa lệ nhưng bên trong thì mục ruỗng thối nát.”
Tinh Vân thất thần nhìn dáng vẻ trầm ổn u sầu của người đối diện. Từng giọt nước cất vẫn đều đặn được chảy vào người cô. Cao Thừa Hiên không muốn kích động cô, cho nên hắn liền dùng lời lẽ nhẹ nhàng nhất để nói chuyện với cô.
“Tôi sẽ kể cho em nghe một câu chuyện từ hơn năm mươi năm trước. Khi mà ông của em và gia đình vừa đặt chân đến nước Mĩ. Lúc đó ông ấy mở một văn phòng luật sư ở Washington. Ông ấy là một luật sư rất giỏi cho nên đã được nhà họ Cao chúng tôi mời làm cố vấn pháp luật và giúp chúng tôi quản lý tài chính của gia tộc. Nhà họ Cao chúng tôi rất quý ông ấy. Ông cố của tôi đã dạy cho ông ấy nghề giám định ngọc, nhận ông ấy làm học trò duy nhất và giao cho ông ấy nhiều vụ làm ăn béo bở. Ông nội tôi cũng coi hắn như anh em trong nhà “vào sinh ra tử”. Nhưng cái người ông của cô đã đáp lại tấm chân tình của ông cố và ông nội tôi bằng cách cưỡm trên tay những vụ làm ăn của nhà họ Cao. Tệ hơn còn cưỡm luôn em gái của ông nội tôi. Ông cố tôi biết chuyện một mực ngăn cản họ bởi vì ông ngoại cô đã có vợ con.” Nói đến đây Cao Thừa Hiên thở dài.
Những chuyện này cũng khiến Tinh Vân kinh ngạc. Cô chưa bao giờ biết ông ngoại mình lại phong lưu đa tình như vậy. Cô lắc đầu như cố không tin vào chuyện này. Cao Thừa Hiên lại kể tiếp: “Sau khi ông cố của tôi bị bệnh nặng qua đời vẫn trăn trối cho ông nội tôi tuyệt đối không được tin tưởng ông của cô và không cho bà cô của tôi qua lại với ông ngoại cô. Nhưng lúc đó hắn đã có thế lực vững chắc và cơ ngơi đồ sộ ở Mĩ. Khốn nạn hơn là bà cô tôi đã có thai con của hắn.” Nói đến đêy Cao Thừa Hiên như thêm một tầng tức giận. Hắn nắm chặt nắm tay đắm xuống thành ghế gỗ: “Ông ngoại cô lúc đó và ông nội tôi lúc đó cùng tranh chấp một vụ làm ăn mang tên là “ngọc thạch đen”. Nhờ vào tài năng của ông nội tôi mà khối “ngọc thạch đen” lớn nhất trên Thế Giới đã được tìm thấy và khai thác. Khối ngọc thạch quý hiếm giá trị cực lớn này được ông cô ngạ giá mua về. Nhưng kỳ thực là ông ta muốn cướp lấy nó từ ông nội tôi. Ông nội tôi biết được âm mưu của hắn cho nên tương kế tựu kế bày binh bố trận cho hắn sập bẫy. Lúc hai bên đấu súng với nhau, ông nội tôi đã bắt được hắn. Không ngờ, bà cô của tôi đã nổ súng bắn chết ông nội tôi để cứu nhân tình của mình.” Nói đến đây, ngực Cao Thừa Hiên đau đớn. Hắn ôm ngực căm hận nhìn Tinh Vân. Nhưng mỗi lần hắn nhìn vào đôi mắt sáng như hai vì sao của cô thì hắn lại không sao căm ghét được.
Tinh Vân nghe đến đây cũng vô thức đưa tay lên che miệng mình lại. Em gái giết chết anh trai, quả là bi kịch thế gian. Chả trách cái tên này ôm hận ba đời như vậy. Nhưng có lẽ câu chuyện không dừng lại ở đó.
Cao Thừa Hiên lại phả thuốc vào không trung: “Sau khi hắn trốn được, hắn đã không quay lại nhà họ Cao nữa. Bỏ mặc bà cô của tôi một mình với cái thai sắp sinh cùng bao lời nguyền rủa dị nghị. Mỗi ngày bà ấy đều sống trong cảnh hối hận ăn năn cho đến khi con trai chào đời.Bà ấy vẫn sống và chờ đợi ông ngoại của cô nhưng không lâu sau đó bà ấy đọc được một tin trên báo nói về khối “ngọc thạch đen” ấy được ông ngoại cô tặng cho vợ mình và khắc thành bức tượng “Hoàng phu nhân” xinh đẹp động lòng người khiến mọi người trầm trồ và tán thưởng tình cảm vợ chồng của họ. Bà cô của tôi do uất ức, do tổn thương, do ân hận, do hối tiếc vì trao nhầm tình cảm cho nên sinh ra trầm cảm. Một lúc nghĩ không thông đã ôm đứa bé nhảy từ ban-công xuống.”
Tinh Vân sợ hãi lấy tay che miệng lại,một luồn khí lạnh trào ngược trong sống lưng khiến cô rùng mình: “Không...”
“Tất cả những chuyện này do bà nội kể cho tôi nghe, sau đó tôi đã lục lại tin tức năm đó để xem. Ngày mai sẽ có người mang báo về vụ việc đó cho cô xem.” Cao Thừa Hiên nhắm mắt thở dài, sau đó dụi thuốc vào khay gạt rồi đứng lên đi ra khỏi phòng như tìm chút bình ổn.
Tinh Vân một mình ngồi trong phòng ngẫm nghĩ về lời của hắn. Bức tượng “ngọc thạch đen” được đặt trang trọng ở phòng khách biệt thự nhà họ Hoàng ở Chicago. Bức tượng khắc hình bà ngoại cô ôm mẹ cô nhìn rất đẹp và xúc động. Thì ra câu chuyện phía sau nó lại thê lương như vậy. Nhưng liệu trong này có ẩn tình gì hay không?
Tinh Vân đưa hai tay ôm đầu. Cô không sao hiểu được càng không thể biết được phía sau nó có ẩn tình gì. Cô chỉ biết nhà họ Cao liên tiếp gặp bi kịch khiến Cao Thừa HIên không tha cho ông của cô. Hắn đã dày công bày kế bắt cô đến đây, liệu hắn định trả thù như thế nào đây?”
(Các bạn đã đọc bộ Thiên Kim Bạc Tỉ có nhớ bức tượng bằng ngọc thanh đen này không này không?)
-------------
Hi các bạn, bạn nào muốn hiểu về nội dung bộ này thì các bạn phải đọc phần I Thiên Kim bạc tỉ (link dưới đây).