Sau cơn kích tình, cả người Tinh Vân mệt rả rời nằm tựa vào vai Đoàn Nam Phong. Anh choàng tay ôm cô, vuốt ve cánh tay trắng mịn của cô, nhẹ nhàng hôn lên tóc cô.

“Nam Phong, anh không uống rượu sao trên người anh lại có mùi cồn vậy?” Tinh Vân tuy rất mệt nhưng không quên hỏi Nam Phong chuyện này. Lúc anh vừa bước vào phòng ôm cô, cô đã ngửi thấy mùi rượu trên áo anh nhưng lúc hai người gần gũi cô không ngửi thấy mùi cồn trong hơi thở của anh. Cho nên sau khi xong việc, cô liền không quên thắc mắc.

Đoàn Nam Phong điềm tĩnh đáp: “Lúc nãy khi đi đến phòng em, anh có đi ngang qua vũ trường. Anh đã gặp Uyển Linh ở đó.”

Tinh Vân nhíu mày hỏi: “Rồi sao nữa?”

Đoàn Nam Phong thở dài kể lại: “Cô ấy đang say rượu và đang bị một đám công tử con nhà giàu chuẩn bị đưa về phòng. Anh không nỡ trơ mắt nhìn thấy cô bị đám người đó hại. Cho nên...”

“Anh đã đưa cô ấy về phòng?” Tinh Vân nhổm người dậy, hai mắt trong veo nhìn Đoàn Nam Phong.

Đoàn Nam Phong lấy tay gõ trán cô nói: “Không có. Cái đầu nhỏ của em đang nghĩ gì vậy?”

Tinh Vân bĩu môi nói: “Em chỉ nghĩ anh tiễn Phật sẽ tiễn đến Tây Thiên.”

Đoàn Nam Phong vuốt lưng cô, dịu dàng nói: “Anh không đợi thêm được, nôn nóng đến gặp em cho nên đã nhờ Lâm Thanh đưa cô ấy về giao cho ba em.”

Tinh Vân nghiêng đầu hỏi: “Vậy sao người anh lại có mùi cồn, còn có mùi nước hoa của phụ nữ?”

Đoàn Nam Phong búng nhẹ vào mũi cô: “Vợ anh thực sự rất nhạy cảm. Đúng là lúc đó cô ấy say quá đã tựa vào người anh.”

Tinh Vân nằm trở lại trên cánh tay Nam Phong, không nói gì, yên tĩnh nhắm mắt ngủ.

Đoàn Nam Phong lo nàng không vui liền giải thích thêm: “Dù sao cũng là chỗ quen biết. Hơn nữa dù thế nào cũng là em gái của em. Sau này còn có lúc gặp mặt. Nếu cô ấy có chuyện gì cũng không hay cho ai cả. Trên con tàu của em, mà xảy ra tai tiếng cũng rất phiền mà.”

Không thấy Tinh Vân nói gì, anh lại sốt sắng nói thêm: “Vợ của anh, em không hẹp hòi vậy chứ? Được rồi, từ giờ anh đi đâu cũng mang theo vệ sĩ, tuyệt đối không chạm vào người phụ nữ khác. Em đừng có im lặng như vậy được không?”

Tinh Vân quay người sang ôm ngang eo anh, mắt vẫn nhắm, miệng tiện thể phun ra vài chữ: “Chồng của em, anh bớt lải nhải bên tai em có được không? Em buồn ngủ lắm. Ngày mai em còn phải ngắm mặt trời mọc ở hồ thánh Clair nữa.”

Đoàn Nam Phong phì cười, hôn vào trán cô: “Bé con, cám ơn em hôm nay đã chiều anh. Ngủ ngon nào!”

Vừa nhắm mắt được vài tiếng thì trời đã sáng, Đoàn Nam Phong quay sang khẽ gọi nàng: “Bé con, tàu đã đi vào khu vực hổ Thánh Clair rồi. Mặt Trời cũng sắp mọc. Khung cảnh thần tiên này bỏ qua sẽ tiếc lắm đấy.”

Tinh Vân nghe xong bừng tỉnh ngồi dậy chạy vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, tắm rửa. Trận kích tình tối qua khiến cả người nàng nhốp nháp nhưng toàn thân mỏi mệt không xuống nổi giường nên đành nhắm mắt ngủ.

Lúc nàng đang đánh răng thì Đoàn Nam Phong bước vào. Tinh Vân ngượng ngùng kéo lại áo. Chỉ sợ hắn lại nổi cơn thì nàng không thể ngắm hồ Thánh Clair vào buổi sáng được nữa. Nhưng Đoàn Nam Phong dường như chỉ định đánh răng cùng nàng. Hai người vừa đánh răng vừa nhìn nhau, chốc chốc lại tủm tỉm cười.

Sau khi cả hai bước vào phòng tắm, Đoàn Nam Phong chủ động tắm cho nàng. Từng lớp da trắng noãn của nàng hồng lên vì sự đụng chạm của anh. Cô thẹn thùng quay mặt đi. Đoàn Nam Phong thấy vậy liền đưa vòi nước cho Tinh Vân và nói: “Đến lượt em.”

Tinh Vân phụng phịu cầm vòi nước phun vào người Đoàn Nam Phong: “Anh quay lưng lại đi, để em bôi xà bông vào lưng anh.”

Ngay khi Đoàn Nam Phong quay lưng lại, đập vào mắt cô là rất nhiều vết sẹo trên lưng anh. Dù không phải sẹo lồi và đã qua thẩm mĩ nhưng vẫn không xóa được hết dấu vết. Tinh Vân nhìn nhanh xuống phía sau chân anh. Phía khủy chân và đùi cũng có rất nhiều vết sẹo do dao, do súng để lại.

Bất giác, cô dừng động tác, đưa nắm tay lên miệng ngậm lại để ngăn tiếng khóc nức nở. Nhưng chỉ một lúc Tinh Vân đã ngã khuỵ xuống sàn nước mà ôm mặt khóc. Đoàn Nam Phong quay lưng lại nhìn thấy cảnh này liền hoảng hốt ngồi xuống ôm lấy nàng vào lòng an ủi: “Vợ à, em làm sao vậy?”

Tinh Vân không nói gì, chỉ lắc đầu và khóc. Tiếng khóc nghẹn lên mũi và cổ họng. Hai người cứ như vậy, không cần che đậy gì cả ngồi ôm nhau rất lâu.

Mặt trời mọc trên hồ Thánh Clair được mệnh danh là thiên đường nơi trần thế với khung cảnh ảo mộng lẫn trong màn mây lơ lửng đem đến cảm giác tĩnh lặng bình an cho con người. Nhưng Tinh Vân và Đoàn Nam Phong khi đó đã bỏ lỡ khung cảnh tuyệt đẹp đó. Vì với họ, nơi bình yên nhất lúc này chính là nơi trái tim họ phát ra tình cảm chân thành cho nhau.

“Nam Phong, em xin lỗi. Em không ngờ lúc đó anh bị thương nặng như vậy. Em vì mặc cảm bản thân, vì sỉ diện mơ hồ mà đã không ở bên cạnh anh khi anh cần em. Em xin lỗi, em thật không xứng đáng ở bên anh.” Sau một lúc uất nghẹn, Tinh Vân mới cất được tiếng nói đứt quãng đầy day dứt.

Đoàn Nam Phong bế cô vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cô lên giường. Sau đó ôm cô vào lòng trìu mến nói: “Chuyện qua lâu rồi. Em nhìn xem, bây giờ anh đã không sao rồi. Chỉ có vài vết sẹo. Em không được vì những chuyện như vậy mà nói không xứng ở bên anh. Ngược lại anh để em bị bắt đi chính là không xứng ở bên em.”

------------

Hi các bạn, bạn nào muốn hiểu về nội dung bộ này thì các bạn phải đọc phần I Thiên Kim bạc tỉ (link dưới đây).

http://santruyen.com/thien-kim-bac-ti.html?preview=1

Cám ơn các bạn đã ủng hộ truyện của mình nhé. Nếu thấy thích vui lòng giúp mình ấn vào nút đề cử để nhiều bạn hơn có thể đọc cùng nhé
https://www.facebook.com/pg/Paper-Cranes-stories-Những-câu-chuyện-của-Hạc-Giấy-1088494004690757/posts/?ref=page_internal

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play