Tinh Vân cảm thấy một dòng điện chạy khắp toàn thân, liền nhanh chóng rút cánh tay lại.
Lúc hai người một trước một sau quay lại nhà hàng có phòng sưởi nắng thì đã thấy Bảo Vy, Ưng Túc, Thiên Vũ và Tinh Nhật yên vị. Lâm Thiên Vũ vẫn chưa gọi món, ngồi nói chuyện với Ưng Túc và chờ Tinh Vân quay lại. Tinh Vân nhìn thấy Lâm Thiên Vũ liền đến ngồi vào bàn trước mặt anh: “Thiên Vũ, xin lỗi!”
“Không sao, lúc nãy thấy em bị bắt đi, anh có đuổi theo nhưng tên nào đấy đã khoá cửa lối lên boong tàu khu vực Vip. Bọn anh thấy vậy nên xuống đây ngồi chờ em. Vừa ngồi năm phút thì em đã đến.” Lâm Thiên Vũ vừa cười vừa nhìn Đoàn Nam Phong đang kéo ghế ngồi xuống cạnh Tinh Vân.
Sau khi món ăn được dọn lên, Lâm Thiên Vũ vừa cầm lấy dao nĩa vừa nói: “Sắp tới anh có một kế hoạch đi đến Pêru và Ecuador để tìm bí mật về dòng tộc nhà anh. Em có muốn tham gia không, em gái nhỏ của tôi?”
“Không!” Đoàn Nam Phong lên tiếng.
“Đoàn Nam Phong, tôi không có rủ cậu.”
“Lần trước cô ấy tí nữa thì mất mạng, giờ cậu còn muốn đưa cô ấy vào nguy hiểm sao?” Đoàn Nam Phong lên tiếng phản đối.
Tinh Vân nghe vậy liền nói: “Lần trước là anh cần tôi thông dịch. Còn lần này cả Peru và Ecuador đều nói tiếng Tây Ban Nha, tôi lại không biết tiếng Tây Ban Nha. Tôi không biết sẽ giúp anh thế nào.”
“Chỉ cần ở bên cạnh tôi. Chúng ta sống chết có nhau.” Lâm Thiên Vũ giọng điệu ngọt ngào, ánh mắt tình cảm nhìn Tinh Vân.
“Bốp!”
“Ui da...” Cảm giác ai từ phía sau đánh vào đầu mình, Lâm Thiên Vũ liền quay lại.
“Nhóc con à, cháu gái độc nhất của Hoàng lão gia là để con nói đến từ đó (chết) hay sao?” Lâm Chấn Thiên vừa nói vừa nhìn Tinh Vân và quay snag nhìn Hoàng lão gia.
“Ông, bác Lâm.” Tinh Vân đứng lên chào và đi đến bên ông ngoại.
“Bác vừa cùng ông cháu bàn đến chuyện hôn sự của cháu và nhóc con nhà bác.”
Đoàn Nam Phong tay đang cắt thịt bỗng dừng lại. Bảo Vy cùng Ưng Túc cũng quay sang nhìn Lâm Chấn Thiên.
Lâm Chấn Thiên vui vẻ nói tiếp: “Ông ngoại cháu nói là vẫn chưa hứa gả cháu cho nhà nào, cũng chưa thấy cháu có bạn trai. Cho nên ta mạo muội tác thành cho cháu và Thiên Vũ. Dù sao hai cháu trước đây cũng từng quen biết nhau, cùng nhau vượt qua khó khăn ở Mehico. Điều này rất quan trọng trong cuộc sống hôn nhân sau này. Có cháu “đồng cam cộng khổ” với nó ta cũng an tâm thoái lui thương trường giao quyền điều hành cho Thiên Vũ và cháu. Cháu thấy thế nào?”
Tinh Vân áy ngại nhìn gương mặt vui vẻ của ông ngoại và Lâm Chấn Thiên, lại nhìn qua Lâm Thiên Vũ đang mang bộ mặt không thể hài lòng hơn, lại nhìn sang Đoàn Nam Phong vẫn đang cúi gầm mặt cắt thức ăn.
Cô khẽ cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Bác Lâm, cám ơn bác đã suy nghĩ cho tương lai của cháu. Nhưng cháu và Thiên Vũ chỉ là bạn bè thôi. Cháu chưa nghĩ đến những chuyện xa xôi.”
Thiên Vũ nghe vậy liền nhìn Tinh Vân nói: “Em gái nhỏ, em chuyển đến New York sống cùng anh hay em muốn anh chuyển đến Chicago sống cùng em để chúng ta bồi đắp tình cảm.”
Lâm Thiên Vũ đứng lên, tiến lại chỗ Tinh Vân đang đứng, nghiêm túc nói: “Anh không có đùa. Từ trước đến giờ anh đều phản đối hôn nhân sắp đặt. Nhưng cuộc hôn nhân này anh rất hài lòng. Tinh Vân, anh là thực lòng muốn cưới em làm vợ duy nhất của anh. Anh mặc kệ trước đây em từng gặp phải chuyện gì. Hãy quên đi và chấp nhận anh có được không?”
Đoàn Nam Phong nóng mặt , hai tay cố kiềm giữ dao nĩa trên tay. Chưa bao giờ anh thấy lo sợ như vậy. Nếu như Tinh Vân đồng ý thì chuyện gì xảy ra? Anh sẽ phải làm gì? Anh không biết. Lúc này thực sự không biết.
Không chỉ có Đoàn Nam Phong sắc mặt nghiêm trọng, cách đấy không xa cũng có một người ngoài cuộc quan sát tình hình nhưng sắc mặt cũng cực kỳ khó coi.
“Thiên Vũ, tôi thực sự chưa từng nghĩ đến chuyện này. Anh hỏi tôi thì tôi biết trả lời thế nào đây?” Tinh Vân bối rối nói.
Lâm Thiên Vũ tiến lại nắm tay Tinh Vân: “Tinh Vân, em có thể không cần đồng ý kết hôn với anh ngay. Anh chỉ cần em cho anh một cơ hội theo đuổi em là được.”
Tinh Vân nhanh chóng rút tay về, e dè nói: “Thiên Vũ, ở đây có rất nhiều người, nếu không may để truyền thông chụp được thì ngày mai chúng ta sẽ lên báo đó.”
Hoàng lão gia quan sát tình hình từ đầu, bây giờ mới phá lên cười: “Cháu gái yêu của ông, nếu nhà ta cùng nhà họ Lâm có hôn ước thì vạn điều tốt đẹp. Không có gì đáng lo ngại.”
“Có Hoàng lão gia ủng hộ, chúng tôi rất an lòng.” Lâm Chấn Thiên vui vẻ nói.
Đoàn Nam Phong lúc này mới buông dao nĩa trong tay xuống, từ tốn lấy khăn ăn lau khoé miệng, thong thả đứng lên, quay mặt về phía ông của Tinh Vân: “Hoàng lão gia, hôn ước với Đoàn gia chúng chắc ông vẫn chưa quên. Mới một đêm đã vội hứa gả Hoàng tiểu thư cho người khác. Ông là đang coi trọng tín nghĩa với ông nội quá cố của cháu sao?”
“Cậu...” Lâm Chấn Thiên khó chịu lên tiếng nhưng đã bị Hoàng lão gia ngăn lại. Ông từ tốn nói: “Nam Phong, ba năm trước chính cháu là người đến đưa thiệp mời đám cưới cho ta và xin ta bãi trừ hôn ước. Nay cháu chưa ly hôn, còn dắt theo con riêng đến đây đòi “tín nghĩa” với ta sao? Cháu gái ta là thiên kim lá ngọc cành vàng, sao có thể kết hôn với người đàn ông đã có vợ con được? Mặt mũi nhà chúng ta biết để đâu?”
Nam Phong không những không nôn nao, ngược lại còn bình tĩnh đối đáp: “Ba năm trước, cháu đến cả mặt của Hoàng tiểu thư còn không biết. Cô ấy từ nhỏ đến lớn chưa từng xuất hiện ở Mĩ. Cháu đương nhiên nghi ngờ tính xác thực về sự tồn tại của cô ấy. Cháu không thể cứ vô vọng chờ đợi mãi được. Cho nên hủy hôn là việc làm phù hợp vào lúc ấy. Nhưng bây giờ Hoàng tiểu thư đã ở trước mặt cháu. Cháu nhất định cưới về.”
Bảo Vy, Ưng Túc đều nhìn xem thái độ của Tinh Vân, sau đó đưa mắt nhìn nhau lẳng lặng xem kịch hay.
Tinh Vân bị đặt vào tình thế khó xử, nhất thời không biết nên thế nào. Chỉ có thể khéo léo từ chối để không khí dịu lại : “Ông ngoại, bác Lâm, Thiên Vũ, Nam Phong! Cháu thực sự cảm ơn về sự ưu ái của mọi người dành cho cháu nhưng cháu chỉ là một cô gái bình thường. Cháu cũng có ước mơ rất bình thường là được tự do tìm kiếm gặp gỡ người hợp với mình. Cả hai cùng yêu thương nhau và đi đến hôn nhân một cách “cam tâm tình nguyện”. Mọi người có thể cho cháu chút thời gian để tìm kiếm cuộc sống như cháu mong muốn không?”
Hoàng lão gia cười lớn, vuốt đầu Tinh Vân: “Cháu gái yêu của ông, ông đời này vất vả là để cháu có được cuộc sống như cháu muốn. Ông sao có thể ép cháu làm chuyện cháu không thích đây.”
Lâm Chấn Thiên cũng vỗ tay tán thưởng: “Tinh Vân nói hay lắm! Không chỉ xinh đẹp, gia thế mà còn rất thông minh. Lúc Thiên Vũ nhà bác từ Mehico trở về nó luôn tán thưởng về cháu. Bác cứ nghĩ nó không có mắt nhìn, suốt ngày long bong theo những đứa con gái hư hỏng. Nhưng không ngờ thằng nhóc nhà bác lại sáng mắt như vậy. Bác tán thành hai tay chuyện hai đứa qua lại với nhau.”
Đoàn Nam Phong và Lâm Thiên Vũ mỗi người một tay nắm lấy tay Tinh Vân kéo về phía mình, không ai chịu nhường ai. Tinh Vân vừa định vùng ra thì Tinh Nhật lúc này vừa ăn xong, cũng lấy khăn ăn lau khóe miệng y như điệu bộ của Đoàn Nam Phong khiến Bảo Vy và Ưng Túc không nhịn được cười, lên tiếng: “Nữ thần ánh sáng là của con.”
Tinh Vân mỉm cười đến ngọt khi nghe giọng điệu dễ thương của cậu bé. Đưa tay về phía trước đón cậu bé vào lòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT