Hạ Trừng không cách nào giả vờ tức giận được nữa, cô cười ra tiếng: "Tôi chỉ đùa với anh thôi, tôi không có nổi giận. Nhưng anh cũng cần phải đi, đã muộn rồi, anh còn ở lại bệnh viện cũng không tốt."
Lục Trí Viễn sa sầm nét mặt: "Không phải là em muốn kể chuyện ma ở bệnh viện để dọa anh sợ chứ?"
Hạ Trừng im lặng một lúc càng khiến cho không khí ban đêm ở phòng trực trở nên âm u quỷ quái.
Đối với người không làm việc tại bệnh viện mà nói, nơi này không khác gì một không gian kỳ lạ. Không ai biết được một giây sau, từ vách tường hoặc khúc quanh sẽ xuất hiện thứ gì.
Nhưng Hạ Trừng không sợ, sợ thì sẽ không ăn được cơm của nghề này.
Có y tá lợi hại hơn, gặp phải chuyện kỳ quái thì cô ấy sẽ lẩm bẩm với không khí: "Đừng đùa nghịch, tôi đến là để làm việc, không nên cản trở tôi cứu người."
Lạ ở chỗ cô ấy vừa nói câu kia xong thì mọi chuyện trở nên thuận lợi.
Coi như thật sự có quỷ, vậy thì có gì phải sợ? Quỷ cũng là do người biến thành, nếu nó dám hại chết người, cuối cùng mọi người đều biến thành quỷ. Muốn đánh nhau à, còn chưa biết ai thua ai thắng đâu.
Nói thật, người còn đáng sợ hơn quỷ nhiều.
Quỷ nhiều lắm thì dọa sợ vài người, nhưng con người sẽ giấu đi mục đích thật sự của họ để tiếp cận cô, sau đó tàn nhẫn đâm sau lưng cô một nhát.
Lòng người khó đoán, so sánh với nhau thì quỷ đáng yêu hơn nhiều, đương nhiên Tô Hằng già là ngoại lệ. Từ đầu đến cuối cô vẫn không rõ vì sao hắn cứ quấn lấy cô không tha, cho dù là áy náy thì hiện tại hắn có năng lực gì để bù đắp cho cô?
Bởi vì biểu cảm của Lục Trí Viễn rất buồn cười nên Hạ Trừng vội vàng giải thích: "Không phải. Tôi chỉ muốn nói hiện tại đã rất muộn, bệnh nhân và người thân đều đã chuẩn bị lên giường đi ngủ. Anh ở chỗ này sẽ quấy rầy bọn họ nghỉ ngơi."
Lục Trí Viễn bỗng nhiên hiểu ra: "Anh hiểu rồi, anh sẽ đi ngay lập tức." Anh ta dừng một chút: "Đúng rồi, ngày mai em có rảnh không? Chúng ta cùng ra ngoài ăn cơm đi."
Hạ Trừng bật cười: "Chúng ta cùng nhau ăn cơm mỗi ngày, dù anh không thấy phiền thì tôi cũng phải khai báo với ba mẹ của tôi. Bọn họ không thể nào cho phép tôi về nhà không đúng giờ mỗi ngày được."
Lục Trí Viễn thở dài: "Chuyện này thật ra, em là người có gánh nặng gia đình."
Hạ Trừng lườm anh ta một cái: "Anh miêu tả kiểu kỳ quái gì thế. Hiếu thảo với ba mẹ vốn là đạo lý hiển nhiên, ai như anh, anh không cần phải về nhà ăn cơm với ba mẹ à?"
Lục Trí Viễn nói: "Bọn họ còn bận bịu hơn anh, anh được bảo mẫu nuôi lớn từ nhỏ. Haiz, đừng nhắc đến chuyện này. Cuối tuần thì sao? Dù sao em cũng phải ra ngoài vào ngày nghỉ chứ!"
Hạ Trừng gật đầu: "Nói đi, lần này anh lại muốn đưa tôi đến chỗ nào?"
Cũng không biết vì lý do gì, cô luôn dễ dàng chấp nhận lời mời của Lục Trí Viễn.
Có lẽ cô đã cô đơn quá lâu, rất cần người có thể đi chơi khắp nơi với cô.
Sau những giờ làm việc bận rộn, cô cũng muốn thả lỏng tinh thần, vui vẻ ăn bữa cơm, nói chuyện phiếm với bạn bè.
Công việc của Từ Ninh còn nhiều hơn cô, ngày nghỉ cũng phải bận rộn lên tiếng thay phụ nữ bị ngược đãi, thỉnh thoảng còn phải đi diễn thuyết khắp nơi.
Hạ Trừng cũng không muốn chia cắt thời gian ở cùng nhau của Thổ Hào và Từ Ninh.
Chó độc thân phải tự biết mình, cô phải học cách tự tìm thú vui, nhất định không thể làm tình địch giả cướp đi bạn gái người ta.
Tìm Lục Trí Viễn cũng không có gì không tốt, anh ta cũng không phải loại đàn ông dễ bỏ ra sự chân thành. Nếu cô chỉ cần một người bạn nói chuyện hợp ý, có thể chơi đùa với nhau thì anh ta hẳn là một lựa chọn tốt.
Huống chi tuổi càng lớn, cô càng cảm nhận được "cười" là chuyện khó khăn cỡ nào.
Hiện thực làm cho người ta đau buồn, hạnh phúc chẳng mấy chốc đã biến mất, cô chỉ muốn nắm lấy niềm vui ngắn ngủi này.
Hạ Trừng bắt đầu tham dự đủ loại chuyện thú vị mới mẻ với Lục Trí Viễn.
Bọn họ cùng đạp xe đạp đôi trên một con đường nhỏ ở nông thôn.
Cô ngồi ở chỗ ngồi phía sau, cố ý không đạp bàn đạp để anh ta một mình dốc sức đạp mười mấy cây số.
Lục Trí Viễn không phàn nàn câu nào, nhưng lúc xuống xe lại làm bộ run chân ngã ngồi lên mặt đất.
Hạ Trừng biết là anh ta đang cố ý trêu mình, nhưng cô vẫn phối hợp với vở diễn của anh ta, không ngừng cười khanh khách.
Bọn họ ngồi trên bờ hồ dọc theo đường núi hiểm trở ăn sandwich, sau khi ăn xong, anh ta dùng khăn tay lau miệng cho cô.
Thời gian như ngừng trôi, cô nhìn anh ta bao lâu, anh ta cũng nhìn lại cô bấy lâu.
Có lúc bọn họ không muốn đến nơi quá xa thì sẽ tới sân vận động chạy bộ.
Lục Trí Viễn vừa cất bước là đã chạy đến mười vòng, hai mươi vòng. Hạ Trừng không theo kịp anh ta, anh ta cũng sẽ dừng lại nắm chặt tay cô, cùng nhau chạy về phía trước.
Kể từ ngày đó, lúc gặp mặt, bọn họ tay trong tay đã trở thành chuyện vô cùng tự nhiên.
Buổi tối hôm đó, Lục Trí Viễn đưa cô đến Long Bar bạn anh ta mở.
Nơi đó vốn không dành cho người ta khiêu vũ, nhưng khi tiếng hát du dương của nữ ca sĩ truyền đến, Lục Trí Viễn bỗng nhiên ôm lấy cô, hai người say sưa khiêu vũ ở góc hẻo lánh nhất.
Hạ Trừng âm thầm than thở, bị lừa thì sao chứ?
Có rất nhiều người dù có được tình yêu chân thành, cũng chưa từng có giây phút lãng mạn tốt đẹp thế này.Không biết là trước kia cô không hiểu, hay là hiểu nhầm ý nghĩa của tình yêu chân thành. Suốt những năm tháng dài đằng đẵng sống cùng Tô Hằng già, cô chưa từng có một khoảnh khắc được người ta đối xử tốt thế này.
Tình yêu hẳn phải là vui vẻ hạnh phúc, nhưng hồi ức của cô chỉ toàn là đau khổ. Cô rũ mắt, cố gắng che giấu đôi mắt ẩm ướt của mình.
Lục Trí Viễn không nhịn được cúi đầu xuống hôn trán Hạ Trừng.
Lần này cô không muốn đẩy anh ta ra.
Mặc dù cô cảm thấy có hơi say, nhưng đây không phải là lý do cô không từ chối anh ta.
Đêm nay, bầu không khí và cảm giác quá mức đẹp đẽ, dù chỉ là một giấc mơ, cô cũng rất muốn mãi mãi không tỉnh lại.
Lục Trí Viễn chỉ mới hôn trán cô là đã biết mình xong đời, anh ta chưa bao giờ động tình như thế.
Toàn thân anh ta khô nóng như muốn bốc cháy, cứ như anh ta đã trở về lứa tuổi mười mấy dễ xúc động kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT