Không phải bệnh nhi nào cũng có thể ăn kẹo, Hạ Trừng bỏ ra chút thời gian lựa chọn kỹ càng mới phân phát cho bọn trẻ.

Bản thân cô cũng có một phần, đó là một hộp giấy lớn màu trắng, bên trong có một bó hoa Vân môn màu vàng rực rỡ và một con búp bê bác sĩ làm từ bong bóng.

Còn có một tấm thiệp nhỏ, trên đó viết:

"Tặng cho nữ bác sĩ tốt bụng nhất trên đời, xin em hãy tha thứ cho anh.

Lục Trí Viễn"

Hạ Trừng không biết nên khóc hay cười, chuyện không vui nho nhỏ ngày hôm qua nhanh chóng tan thành mây khói.

Từ trước đến nay cô không phải người thù dai, huống chi Lục Trí Viễn và cô có thể có thâm thù đại hận gì chứ?

Đơn giản là vì hận tiêu tốn rất nhiều sức lực, cô không có nhiều thời gian và thể lực để làm chuyện vì yêu sinh hận kia. Ngay cả Tô Hằng già cô cũng không hận, vậy thì cô cần gì phải hận một người mình chưa từng yêu.

Thân phận của Lục Trí Viễn vẫn còn đó, một người đàn ông chịu cầu xin cô tha thứ là đã thành tâm thành ý lắm rồi.

Thực tế là có rất nhiều người làm sai nhưng có chết cũng không chịu nhận sai.Lục Trí Viễn có tinh thần can đảm này, cô đã cảm thấy quý trọng anh ta rồi.

Sau đó cô đi vào phòng bệnh, mấy bạn nhỏ thấy cô liền bĩu môi đột nhiên quên cách khóc.

Bọn trẻ nhìn thấy bong bóng hình chó con, mèo con hoặc là đóa hoa thì chỉ biết trừng mắt.

Sau khi nhận được bánh quy và kẹo ngọt, bọn trẻ càng vui vẻ hơn, ngay cả bị tiêm rất đau cũng không phản ứng kịp.

Hạ Trừng rất thích khuôn mặt tươi cười của bọn trẻ. Cô không thể không thừa nhận chiêu mượn hoa hiến Phật này của Lục Trí Viễn rất hợp ý cô.

Nên khi anh ta bỗng nhiên xuất hiện tại bệnh viện lúc nửa đêm, Hạ Trừng cũng tiện tay cho anh ta một bậc thang. Cô hoàn toàn xem như hôm qua chưa từng xảy ra chuyện gì.

"Sao anh lại rảnh rỗi đến đây vậy?" Cô hỏi.

"Ăn cơm một mình rất buồn chán nên anh muốn tới tìm em, có lẽ sẽ thú vị hơn."

Hạ Trừng cười: "Tôi không biết mình còn có bản lĩnh ăn cơm cùng người khác đấy."

Lục Trí Viễn nghiêm túc gật đầu: "Em đừng xem thường mình. Đây cũng là một cửa làm ăn rất tốt, không biết anh có vinh hạnh mời em ăn cơm với anh mỗi ngày không?"

Hạ Trừng không trực tiếp trả lời vấn đề của anh ta, chỉ nói: "Có lẽ hôm nay anh phải thất vọng rồi, tôi phải trực ban, không thể rời khỏi bệnh viện."

Lục Trí Viễn nói: "Không sao, anh gọi người mang đồ ăn tới."

Không lâu sau, thư ký của Lục Trí Viễn mang mấy túi đồ ăn lớn đến phòng bệnh. Ngay cả các y tá trong phòng trực cũng miễn gặp là có phần.

Không thể không nói anh ta làm rất tốt phương diện quan hệ xã hội. Khó trách tuổi còn trẻ đã có thể quản lý một công ty quảng cáo lớn như vậy.

Nhưng thời gian Hạ Trừng có thể ngồi xuống ăn cơm với anh ta cũng rất ít. Cô chỉ ăn vài muỗng cơm rồi lại vội vàng viết bệnh án.

Lục Trí Viễn nhìn qua, anh ta vỗ vào vai cô, ngón tay thon dài bỗng nhiên đút vào miệng cô một quả nho. Đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua môi của cô, tạo ra một cảm giác rất kỳ lạ.

Hạ Trừng ngây người một lúc lâu, cô phồng má, trừng to mắt nhìn anh ta. Dáng vẻ của cô không khác gì con sóc chuột.

Lục Trí Viễn cảm thấy cô chính là cô gái làm việc chăm chỉ nhất, đáng yêu nhất mà anh ta từng thấy.

Hạ Trừng nuốt quả nho, ôm ngực hỏi: "Lục soái, đừng nói với tôi là anh rảnh đến không có chuyện gì làm, định ngồi đây đút tôi ăn cả đêm nha."

"Có gì không thể?"

"Không cần lãng phí thời gian, tôi tin là anh còn nhiều việc hơn cả tôi."

Lục Trí Viễn lắc đầu: "Hiện tại là thời gian nghỉ ngơi của anh. Cũng không thể bảo anh làm việc ngày này qua ngày khác, anh không phải người máy, làm vậy anh sẽ không chịu nổi."

Hạ Trừng giật mình bật cười, có lẽ đây là chuyện cười buồn cười nhất mà cô được nghe.

Đối với một người cuồng công việc mà nói, công việc mới là giá trị của sự sống.

Bọn họ chưa từng tìm được động lực sinh tồn khi không làm việc.

Hạ Trừng nói: "Vậy anh có thể vận động bằng cách tập thể hình hoặc bơi thuyền, làm tất cả những việc anh muốn làm lúc được nghỉ ngơi."

Lục Trí Viễn trả lời: "Em không cần đuổi anh đi, anh cho rằng ngồi ở đây nhìn em làm việc cũng là một hoạt động có thể giúp anh thả lỏng."

Ngay cả lời như thế cũng nói được, Hạ Trừng thật sự đã hết cách với bản tính mặt dày mày dạn của anh ta. Cô cũng không thể gọi điện nhờ bảo an bệnh viện đuổi anh ta đi.

Nhưng không cần cô tự mình ra tay, đã có người nhanh chóng giúp cô giải quyết cái tên Lục Trí Viễn phiền toái này.

Không biết từ đâu mà chủ nhiệm bộ phận PR của bệnh viện biết chuyện Lục Trí Viễn đến. Ông ta cùng mấy vị lãnh đạo cấp cao của bệnh viện hùng hùng hổ hổ đi đến khoa nhi, mời anh ta đến phòng khách trên lầu.

Nhìn thế trận này, không hết một tiếng đồng hồ có lẽ Lục Trí Viễn sẽ không thể nào thoát thân.

Hạ Trừng thở dài một hơi, nhưng cô cũng rất không có lòng đồng cảm cười to thành tiếng.

Đây gọi là "Trộm gà không được còn mất nắm gạo", nói không chừng Lục Trí Viễn đã là mình dê vào miệng cọp rồi.

Lãnh đạo cấp cao của bệnh viện nhắm vào thực lực nhà họ Lục, muốn dựa vào danh nghĩa của bọn họ để chuyện bệnh viện nhi đồng có thể nhanh chóng thông qua. Không ngờ Lục Trí Viễn quá ngốc, chọn thời điểm này mà đến bệnh viện.

Hạ Trừng gặp lại anh ta đã là chuyện của hai tiếng sau.

Trên mặt Lục Trí Viễn vẫn còn nở nụ cười, nhưng sự mệt mỏi lại hiện ra rất rõ ràng. Có lẽ có nghĩ thế nào, anh ta cũng không ngờ mình lại gặp phải tình huống đặc biệt như thế.

"Anh mau trở về đi, nếu không một lúc nữa ngay cả viện trưởng cũng nhìn thấy anh thì anh có muốn chạy cũng không thể chạy thoát."

"Đừng cho là anh không biết em đang cười trên nỗi đau của người khác."

Hạ Trừng cười lạnh: "Tôi tốt bụng nhắc nhở anh, anh không muốn nghe thì thôi."

Lục Trí Viễn nói: "Được rồi, là lỗi của anh. Em đại nhân không chấp tiểu nhân, giơ cao đánh khẽ tha thứ cho anh đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play