Lục Trí Viễn chỉ mới hôn trán cô là đã biết mình xong đời, anh ta chưa bao giờ động tình như thế.

Toàn thân anh ta khô nóng như muốn bốc cháy, cứ như anh ta đã trở về lứa tuổi mười mấy dễ xúc động kia.

Nhưng anh ta cố nhịn xuống.

Anh ta sợ sẽ dọa Hạ Trừng chạy mất, cô là cô gái anh ta tha thiết mong ước, khó khăn lắm mới có thể đến gần.

Vì Hạ Trừng thường ra ngoài với Lục Trí Viễn, nên cuối cùng Hạ Chấn Trì cũng mở miệng, mời anh ta đến nhà ăn cơm.

Buổi chiều, Phó Mạn về nhà trước chuẩn bị mọi thứ. Hạ Trừng dẫn bạn trai về nhà ăn cơm là việc lớn, linh tính mách bảo bà ta không nên thất lễ với người này.

Lần này tới, Lục Trí Viễn ăn mặc trang trọng hơn thường ngày rất nhiều.

Anh ta mặc Âu phục, thắt cà vạt khiến cho ban đầu Hạ Trừng nhìn không quen, cô cười đến nổi không thể khép miệng lại được.

Anh ta cười khổ, thật là, cô thế mà thừa cơ bỏ đá xuống giếng.

Nhưng như thế này cũng tốt, có thể khiến cho người đẹp cười một tiếng, bảo anh ta đóng vai chú hề cũng được, chỉ mặc Âu phục cũng không tính là gì.

Ngoại trừ con người, Lục Trí Viễn còn không quên mang theo quà biếu. Anh ta đưa đến một vò Nữ Nhi Hồng được ủ lâu năm, còn có một bộ cờ vây làm bằng vỏ sò và một bàn cờ làm từ gỗ cây long não.

Đây không phải là những món đồ đắt đỏ gì, nhưng hơn ở chỗ anh ta đã biết sở thích của Hạ Chấn Trì.

Phần tấm lòng này đã đủ để người khác có ấn tượng tốt về anh ta.

Một bữa cơm mà cả chủ lẫn khách đều vui vẻ. Lục Trí Viễn là người khéo ăn nói, anh ta luôn có thể tìm được chủ đề thích hợp để tán gẫu với Hạ Chấn Trì.

Cơm nước xong xuôi, hai người đàn ông ngồi đánh cờ trong phòng khách. Nhưng có lẽ đã uống quá nhiều Nữ Nhi Hồng cho nên thời gian bọn họ nói chuyện phiếm thì ít, mà phần lớn là bàn bạc chuyện làm ăn, bất động sản và mấy chuyện về xe cộ.

Hạ Trừng nghe mà lắc đầu, đàn ông tụ tập một chỗ đều không thể rời xa mấy chủ đề này quá ba câu. Cô buồn chán, ngồi một mình trên chiếc xích đu đằng xa, yên lặng nhìn bọn họ.

Tô Hằng già im lặng xuất hiện bên cạnh cô. Hạ Trừng biết hắn tới nhưng cũng không quay đầu nhìn hắn.

"Trong số bạn bè em dẫn về nhà, cũng chỉ có mình anh là ba không thích." Hắn cay đắng nói.

Trong lời nói ẩn chứa quá nhiều hàm ý khiến cho Hạ Trừng không nhịn được nhíu mày.

Thứ nhất, cô thật sự không muốn nghe hắn buồn xuân thương thu, hoài niệm chuyện cũ trong bầu không khí hòa thuận thế này.

Thứ hai, cô cũng không muốn nghe hắn gọi "ba", không khách sáo mà nói, ở kiếp trước, ba cô chưa từng nghe hắn gọi như vậy một lần nào.

Không phải Hạ Chấn Trì không cho Tô Hằng cơ hội, mà là mẹ hắn kiên quyết không đồng ý cho bọn họ kết hôn.

Từ đầu đến cuối, Hạ Trừng luôn canh cánh trong lòng chuyện này.

Tổn thương cô là một chuyện, cô có thể không quan tâm, nhưng khiến ba cô ôm hối tiếc mà chết đi lại là một chuyện khác.

Cô là đứa con gái bất hiếu, kiếp trước không hầu hạ bên người ba thật tốt, chỉ biết chiếu cố Tô Hằng ở Bắc Kinh, chăm sóc cuộc sống sinh hoạt thường ngày của hắn.

Đến lúc bệnh ung thư của ba trở xấu, cô muốn tận hiếu thì mới nhận ra đã không còn kịp nữa.

Con muốn phụng dưỡng mà ba không đợi được, cô tuyệt đối không muốn trải qua chuyện đau khổ này lần hai.

Đồng thời cô cũng hi vọng tương lai có thể tìm được một nửa khác, bất kể điều kiện tốt hay xấu, ít nhất hắn ta cũng phải là người ba cô thích.

Tô Hằng già nói tiếp: "Nếu như khi đó người bên cạnh đều ủng hộ chúng ta, có lẽ chúng ta sẽ không đi đến bước hiện tại."

Hạ Trừng cúi đầu, không làm ra bất kỳ phản ứng nào.

Tô Hằng già nhìn cô như muốn khắc sâu tư thái này của cô vào đầu. Đây là dáng vẻ hắn thích nhất, chiếc cổ dài mà xinh đẹp, da thịt trắng noãn, và cả vẻ mặt có chút u buồn của cô.

Dường như lúc ở bên cạnh hắn, Hạ Trừng chưa từng có được một ngày vui vẻ, cô luôn luôn im lặng đóng vai nhân vật vợ của hắn.

Hình như hắn cũng đã quen với dáng vẻ đó của cô, cho nên lúc Viên Lỵ xuất hiện, sự ngây thơ hoạt bát kia đã hấp dẫn hắn.

Rất lâu trước kia, lúc hắn nhìn thấy Hạ Trừng ở thành phố T, cô cũng sinh động đáng yêu như vậy. Nhưng dưới sự dày vò của sinh hoạt hàng ngày, cô gái tràn đầy sức sống kia đã mất đi dáng vẻ vốn có khiến hắn động lòng.

Nhưng hắn yêu cô, vẫn luôn yêu cô.

Cho dù bên cạnh hắn xuất hiện rất nhiều cô gái, đối với hắn, giá trị của cô và bọn họ khác nhau rất xa.

Không giống cô, có lẽ không bao lâu bọn họ sẽ quên hắn.

Người ta nói phụ nữ đã thay lòng thì không cách nào xoay chuyển.

Mặc dù còn chưa tới mức đó nhưng dần dần, hắn đã không còn nhìn thấy cái bóng thuộc về hắn trong mắt Hạ Trừng nữa.

Rõ ràng hắn biết như thế là tốt nhất cho cô, nhưng khi thực tế phát sinh thì hắn lại đau lòng đến không thể chấp nhận.

Trước sau gì cũng có một ngày như vậy, lúc cô quên hắn, không cần hắn nữa cũng chính là lúc hắn có thể hoàn toàn rút lui.

Nhưng vì sao hắn lại sợ ngày đó xảy ra như vậy?

Lúc Lục Trí Viễn trở về, người một nhà Hạ Chấn Trì cùng tiễn anh ta ra xe.

Phó Mạn nói: "Trí Viễn, hoan nghênh cậu lần sau đến nhà ngồi chơi."

Có lẽ là Hạ Chấn Trì vui vẻ, hoặc là cảm thấy hài lòng, ông ta vỗ vai Lục Trí Viễn nói: "Cậu trai trẻ, có rảnh thì tới đánh cờ với tôi."

Lục Trí Viễn hào phóng nói: "Bác trai, đó là đương nhiên. Lần sau cháu nhất định phải chiến thắng trở về."

Hạ Chấn Trì nghe vậy thì cười ha ha: "Vậy tôi sẽ chờ cậu tới khiêu chiến."

Trước khi đi, Hạ Trừng và Lục Trí Viễn không có cơ hội nói chuyện với nhau. Nhưng bọn họ chỉ cần nhìn nhau, lời muốn nói đều đã im lặng truyền đến đối phương.

Lúc chuẩn bị ngủ, Lục Trí Viễn nhắn tin cho cô: "Ngủ ngon, anh về đến nhà rồi."

Sau khi đọc xong, Hạ Trừng cũng gửi cho anh ta một câu chúc ngủ ngon, sau đó đặt điện thoại cạnh đầu giường.

Cô mỉm cười nhìn lên trần nhà, qua một lúc lâu, vì buồn ngủ nên cuối cùng cô cũng cam tâm tình nguyện nhắm mắt đi ngủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play