Ở thành phố Hắc Kim, người Nguyễn Kiều Kiều có thể nhờ chỉ có bà chủ Mỹ Nhân Hương —— dì Heo.
Trước đây dì Heo cũng từng có con, vì mất đi nên hết sức khoan nhượng. Khi Nguyễn Kiều Kiều ôm Cẩu Bất Lý nóng hổi tới, dì Heo kinh ngạc khen ngợi, “Cô Mèo, đây là thằng cu nhà cô sao? Đẹp quá! Nhưng sao nó nóng thế?”
Nguyễn Kiều Kiều lắc đầu, “Tôi cũng không biết. Nó phát sốt rồi. Dì Heo ơi, dì nhất định phải giúp tôi.”
Dì Heo bảo Nguyễn Kiều Kiều ôm Cẩu Bất Lý vào Mỹ Nhân Hương, bà chủ vừa dẫn đầu vừa nói: “Nói thật, tôi thực sự chưa từng thấy người thú bị bệnh thành như vậy, bình thường người thủ chúng tôi đều có năng lực tự lành. Nó vẫn còn nhỏ, rốt cuộc bị sao thế?”
Đút Cẩu Bất Lý uống thuốc hạ sốt, cũng chẳng có tác dụng gì. Dì Heo bó tay.
Nguyễn Kiều Kiều thấy dì Heo có ý từ bỏ, cô vội vàng tiến lên kéo dì Heo lại, “Dì Heo ơi, giúp tôi đi. Nó còn nhỏ, lúc tôi có mang nó không hề bảo vệ tốt cho nó, để nó sinh non. Đi theo tôi, nó cũng không được ăn no, chắc chắn vì thế nên nó mới ngã bệnh thành như vậy, nhưng nó còn nhỏ, nó rất ngoan. Dì Heo, dì giúp tôi đi, tôi cầu xin dì giúp tôi đi!”
Nét mặt dì Heo thoáng hiện vẻ khó xử, bỗng nhiên Cẩu Bất Lý đang ngủ mê man ho khan hai tiếng, khuôn mặt nho nhỏ đỏ bừng.
Lúc này dì Heo hạ quyết tâm gật đầu, “Chỗ tôi thật ra có thể tìm được một người giúp cô. Nhưng tôi không xác định hắn có chịu giúp cô không.”
Nguyễn Kiều Kiều mừng rỡ, “Mưu sự tại nhân. Dì Heo, hắn là ai vậy?”
Nguyễn Kiều Kiều luôn biết một người thú nữ như dì Heo mở Mỹ Nhân Hương phồn hoa thế ở thành phố Hắc Kim, nhất định có chỗ dựa.
Chẳng qua cô không ngờ, có một ngày mình có thể tận mắt nhìn thấy chỗ dựa này.
Băng qua khu sân khấu náo nhiệt, càng về sau thì càng an tĩnh, an tĩnh đến mức gần như quỷ dị.
Dì Heo dẫn cô đi một mạch, đi sâu mãi đến một cánh cửa ở sân sau, bèn dừng bước.
“Cô đợi ở đây nhé.”
Dì Heo đi vào hồi lâu, lâu đến độ Nguyễn Kiều Kiều cho rằng thời gian này không còn tiếp tục nữa, rốt cuộc cửa bị dì Heo đẩy từ bên trong ra. Bà đứng bên ngoài, không khỏi nhìn cô, “Đại nhân muốn gặp cô.”
Nguyễn Kiều Kiều ôm Cẩu Bất Lý, đẩy cửa lớn tiến vào.
Ánh sáng bên trong rất mờ, cô ngẩng đầu lên chỉ thấy một người đàn ông cao to cường tráng đứng bên cửa sổ. Anh mặc áo sơ mi trắng đơn giản, một góc áo sơ mi còn tùy tiện nhét trong lưng quần. Dáng vẻ này khiến Nguyễn Kiều Kiều giật mình.
Ở hướng ngược sáng, cô chỉ thấy được hình dáng người đàn ông và một đôi mắt trong bóng tối lấp lánh rạng ngời.
Anh hẳn là một người có dáng dấp cực kỳ tốt, nhưng hơi thở trên người làm Nguyễn Kiều Kiều thoáng khó chịu.
Rõ ràng mới gặp mặt, anh trốn trong bóng tối, nhìn không rõ người, nhưng cho Nguyễn Kiều Kiều một cảm giác bất cứ lúc nào anh cũng muốn nhào tới ⸺ cắn chết cô.
Cảm giác này không tốt, hơn nữa ở trên người người đàn ông ấy, Nguyễn Kiều Kiều cảm nhận được hơi thở của con chó dữ lần trước.
Máu tanh, táo bạo, còn có sự hưng phấn không rõ.
Cẩu Bất Lý trong lòng có lẽ cũng bị hơi thở này ảnh hưởng, cậu hơi giãy giụa. Khuôn mặt nho nhỏ của cậu sốt tới nỗi đỏ ngầu, thân thể nhỏ cũng bất an vặn vẹo. Trong nháy mắt, Nguyễn Kiều Kiều giống như nhìn thấy mặt cậu bắt đầu biến hóa.
Cô sợ hết hồn, đang định nhìn kỹ thì Cẩu Bất Lý lại khôi phục bình thường.
Quả nhiên cô mệt mỏi quá độ, nên xuất hiện ảo giác rồi.
“Cô muốn cứu nó?”
Rốt cuộc người đàn ông lên tiếng, giọng nói có một sự bình tĩnh vững vàng.
Nguyễn Kiều Kiều khẽ cắn môi, gật đầu: “Đúng.”
Người đàn ông không phí lời, “Tôi không làm ăn lỗ vốn.”
Nguyễn Kiều Kiều đã sớm dự liệu được, “Tôi phải bỏ ra cái gì?”
Lần này, người đàn ông không nói thẳng, mà gọi dì Heo, “Trư Linh, dẫn cô ta đi đấu trường thú.”
Nét mặt dì Heo hiện lên vẻ không nỡ, nhưng bà nhanh chóng gật đầu, nói với Nguyễn Kiều Kiều: “Đi thôi, chúng ta ra ngoài.”
Ngoài cửa, một ông lão mập mạp đã đợi ở cửa, thấy Nguyễn Kiều Kiều bước ra, trong đôi mắt híp thành một đường may của ông bỗng nhiên lóe sáng, “Cô...”
Ông vươn tay muốn bắt Nguyễn Kiều Kiều lại, nhưng bị dì Heo ngăn cản.
“Đây là tiến sĩ Gấu. Cô Mèo, cô giao thằng nhóc cho ông ta đi.”
Nguyễn Kiều Kiều thoáng nhìn ông lão mập mạp, trong mắt tràn đầy hứng thú với cô quả thật khiến người ta lo lắng. Có điều dì Heo đã nói thế, chắc là không thành vấn đề.
Nguyễn Kiều Kiều cúi đầu, nhìn Cẩu Bất Lý trong lòng.
“Ngoan, mẹ sẽ nhanh chóng trở lại.” Sau đó khẽ in một nụ hôn lên cái trán nóng hổi của Cẩu Bất Lý.
Nhóc con, con nhất định phải sống thật tốt. Thế giới như vậy để lại một mình mẹ, sẽ cô đơn lắm.
Nguyễn Kiều Kiều từng nghe Sai Nhĩ nói, ở thành phố Hắc Kim ngoại trừ mỏ và nước có thể kiếm tiền, còn có một cách kiếm tiền mau nữa.
Đó là đấu trường thú.
Đúng như cái tên, đấu trường thú này là nơi chỉ dành cho kẻ có tiền ở thành phố Hắc Kim, tương tự như Mỹ Nhân Hương, chuyên cho người thú hay loài người có tiền tiêu khiển.
Lúc dì Heo đưa Nguyễn Kiều Kiều ra cửa, nét mặt rất do dự.
“Cô Mèo, cô từ bỏ đi. Đừng đợi đến lúc mạng cũng không còn.”
Nguyễn Kiều Kiều đã sớm nghe nói đấu trường thú tàn khốc. Thông thường đều là người thú cường tráng đấu với nhau, thỉnh thoảng cũng có người thú và dã thú đấu.
Người thắng làm vua, kẻ thua phải chết.
Nhưng hôm nay, cô không còn sự lựa chọn nào.
“Cảm ơn dì Heo, đại ân đại đức hôm nay của dì nếu tôi có thể báo đáp, chắc chắn sẽ báo đáp xứng đáng.”
Dì Heo thở dài, ánh mắt lộ vẻ thương hại nhưng không nói thêm gì.
Bóng dáng hai người rời đi bị tiến sĩ Gấu nhìn thấy, nhịn không được lầm bầm, “Đúng là không biết trọng nhân tài, mình là bác sĩ sinh vật sao? Thế mà tới chữa trị cho đứa nhỏ sốt cao... Đợi đã, đứa nhỏ này...”
Một lát sau, nhìn Cẩu Bất Lý trong lòng, tiến sĩ Gấu kinh ngạc thét lên, cũng không thèm nghĩ ngợi liền xông vào phòng, nói với người luôn đứng ở cửa sổ: “Đại nhân! Ngài đoán xem tôi đã phát hiện cái gì? Đây là người bán thú đó! Cô gái lúc nãy là con người! Cô ta lại có thể sinh một người bán thú! Khoan đã... người bán thú này... dáng dấp rất quen. Nói vậy, cô gái ban nãy cũng hơi quen quen, đã gặp ở đâu rồi nhỉ, rốt cuộc gặp ở đâu ta?? Không được, tôi phải đến phòng thí nghiệm xem!”
Mang theo Cẩu Bất Lý, tiến sĩ Gấu mập mạp như một trận gió biến mất trước mặt người đàn ông.
Nguyễn Kiều Kiều vuốt dao phay trên tay, được dẫn đến đấu trường thú. Bên cạnh cô còn có một cô gái nữa cũng là người mèo như cô. Nhìn thấy cô, lỗ tai cô ấy giật giật, nhanh chóng nhắm mắt lại, dường như đang nghỉ ngơi lấy sức.
Bên ngoài đấu trường, bình luận viên đã bắt đầu kích động nói, tiếng người đông nghìn nghịt hò hét loạn cào cào bên tai.
Kỳ thực Nguyễn Kiều Kiều có chút run chân, còn căng thẳng hơn bất kỳ cuộc thi nào trước đây của cô.
Khi cô khẩn trương bèn thích uống nước, liên tiếp uống hai hớp nước, rốt cuộc làm cô gái bên cạnh mở mắt.
“Cắt...”
Cô ấy phát ra một tiếng trào phúng rõ rệt.
Nguyễn Kiều Kiều cũng không thèm để bụng, tới gần, “Chuyện này... đợi lát nữa là chúng ta...” Thật ra cô muốn hỏi có phải lát nữa cô ấy là đối thủ của cô không, hai người bọn họ có phải chỉ giữ lại một không?
Giết Chuột to, là sở trường của cô.
Nhưng giết người, không đúng, giết người thú, cô chẳng có chút chuyên môn nào!
Cô gái cười giễu cợt, mặt mày sống động chế giễu tên nhà quê như cô.
“Trước khi tới cô không xem rõ ràng à? Nhân vật chính hôm nay không phải chúng ta!”
Đinh một tiếng, Nguyễn Kiều Kiều còn định hỏi rõ, một người chó mặc đồng phục đã không nhịn được đi qua, “Tới hai người rồi!”
“...”
Nguyễn Kiều Kiều hung hăng véo bản thân một cái, mới khiến chân mình đứng dậy theo vào đấu trường thú.
Bên ngoài, âm thanh huyên náo. Nguyễn Kiều Kiều không hề quan tâm bao nhiêu, sự chú ý của cô đều đặt ở chỗ không xa trước mặt, nơi phát ra một tiếng hét thảm thiết. Sinh vật hình người đó đã bị động vật hung dữ mạnh mẽ nhào tới, tay không xé thành mấy mảnh.
Nội tạng và máu văng đầy mặt đất, cả người Nguyễn Kiều Kiều đều không tốt.
Mẹ nó! Từ lúc nào gấu trúc quốc bảo của bọn cô đã tàn nhẫn thế!
Đúng là một thế giới kỳ dị.
Nguyễn Kiều Kiều còn chưa cảm thán xong, đã bị người ta đá một cước tiến vào đấu trường thú.
Cô gái Mèo trước đó tiến vào rồi, cầm dao găm đâm tới. Cuối cùng Nguyễn Kiều Kiều cũng hiểu tại sao cô gái này có thể đến đây rồi, vì tốc độ của cô ấy rất nhanh. Mặc dù gấu trúc vô cùng hung tợn, song hơi béo, chạy nhanh không bằng cô gái Mèo.
Nguyễn Kiều Kiều lau một vệt mồ hôi trên trán, vẫn chưa thả lỏng. Bên tai nghe được một trận gào thét.
Gấu trúc chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, thoáng cái không bắt được cô gái Mèo, bèn tức giận nhe răng, nhào tới chỗ Nguyễn Kiều Kiều.
Nguyễn Kiều Kiều là một người ngay cả chạy 800m cũng không đạt tiêu chuẩn, cô lập tức xoay người muốn chạy trốn. Gấu trúc bị kích thích, điên cuồng xông về phía cô.
Mạng mình tiêu rồi!
Móng vuốt của con gấu trúc nặng nề kia đập lên ngực Nguyễn Kiều Kiều, cô đau đến mức rơi nước mắt như mưa. Ngực của phụ nữ, gậy của đàn ông hẳn là hai cấm địa của loài người.
Không thể nhịn nổi nữa! Dám phá hỏng nơi cô luôn lấy làm kiêu ngạo. Vỗ phẳng luôn thì tính sao bây giờ?!
Nguyễn Kiều Kiều chống đất, phun một ngụm máu.
Con gấu trúc chết tiệt này! Lúc trước cô kiêng dè nó là quốc bảo ôn hòa, ngón tay có chút cứng nhắc. Nhưng mà có là quốc bảo đi nữa, thì đó cũng là chuyện trước đây kìa.
Thế giới bây giờ, nó chỉ là một con gấu trúc.
Nguyễn Kiều Kiều cầm dao phay, mài đao soàn soạt. Đối phó với động vật, từ trước đến nay cô đều chuyên nghiệp.
Con gấu trúc công kích lần đầu thành công, hưng phấn nhào về phía Nguyễn Kiều Kiều lần hai. Động tác của cô không linh hoạt lắm, nhanh chóng bị con gấu trúc khổng lồ bổ nhào trên mặt đất, miệng lưỡi nó rất tanh, giống như đợt gió tanh mưa máu ập tới. Nguyễn Kiều Kiều có thể cảm giác được ranh nanh sắc bén của nó sắp cắn đứt mạch máu của mình.
Bản năng cầu sinh đã kích thích vô số tiềm năng của Nguyễn Kiều Kiều. Cô túm con gấu trúc, sau đó hung hăng ném ra trước.
Con gấu trúc ấy ít nhất cũng trăm kg, lại bị Nguyễn Kiều Kiều ném đi. Có điều trải qua việc này, cô cũng mất toàn bộ sức lực, quỳ rạp trên mặt đất thở dốc.
Cô gái Mèo kia dường như không ngờ Nguyễn Kiều Kiều có ngần ấy sức mạnh, cô ấy nhảy tới trước mặt cô, kéo cô dậy.
“Tôi phụ trách chính diện dụ địch, cô ở phía sau đánh gọng kìm.”
Lúc này chiến lược gì đó, cứ làm theo cô gái Mèo nói đi.
Cô gái Mèo nhất thời dẫn dụ con gấu trúc rời khỏi, để Nguyễn Kiều Kiều khôi phục một ít sức lực. Cô cầm dao phay lên, lần nữa nhào tới.
Mẹ nó! Cô còn chưa ăn qua thịt gấu trúc đó!
Nguyễn Kiều Kiều chưa từng chật vật như hôm nay, tuy cô gái Mèo cố gắng hành động nhanh, cô cũng cực lực nắm con gấu trúc to lớn thô bạo kia. Nhưng gấu trúc cũng là con vật đỏ trong đấu trường thú, cơ bản chưa từng thua trận, vô cùng có thực lực.
Nó đạp Nguyễn Kiều Kiều toàn thân đau đớn, mắt cũng bị máu che tầm mắt. Có điều nghĩ tới hôm nay nó mà không chết thì mình không sống nổi, Nguyễn Kiều Kiều lại có sức lực.
Cẩu Bất Lý! Chuẩn bị có thịt gấu trúc nè!
Cuối cùng dao găm của cô gái Mèo cắm vào mắt con gấu trúc khiến nó điên cuồng giận dữ, cơn đau làm nó điên cuồng quào loạn. Mà ngay lúc này, Nguyễn Kiều Kiều đã dự trữ sức lực cầm dao phay sáng loáng kia, vọt tới đằng trước giơ tay chém xuống.
Máu tươi bắn đầy mặt Nguyễn Kiều Kiều.
Giữa một mảng đỏ ngầu, cô lại cười, cô nhìn cô gái Mèo bên cạnh cũng không còn chút sức lực nào, lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm.
Đồng bọn, chúng ta thắng rồi!
Xoay đầu lại, cô nhìn bầu trời đen kịt, xung quanh huyên náo rất lớn, mơ hồ tạo thành cảnh nền bài trí. Cô chỉ nhìn bầu trời kia, cách lồng bảo hộ, hết thảy đều có vẻ vô cùng không rõ.
Cô sờ máu trên mặt, mỉm cười.
Cẩu Bất Lý, mẹ con thắng rồi!