Lồng bảo hộ trong suốt cũng không ngăn được tiếng gào rú của cả đấu trường, quần chúng vây xem không ngờ hai cô gái người thú lại tự tay đâm con gấu trúc hung tàn, rất lâu không kích thích khiến bọn họ phát ra tiếng rít chói tai.

Ở chỗ cao cách đó không xa, người đàn ông nhìn cô gái mệt rã rời trên đấu trường, khẽ nhếch môi cười, “Nếu để Tiểu Manh đâm cô ta một dao thì thế nào nhỉ?”

Chuột Đệ ở một bên cười hì hì thành tiếng, “Đại nhân, đừng đùa. Tôi biết anh không phải người lương thiện như vậy.”

Một dao đâm chết người, cái chết từ bi kiểu này đâu phải phong cách của Tô Tầm.

Người đàn ông cười lạnh, “Thật ra cậu rất hiểu tôi.”

“Đương nhiên. Đúng rồi, đại nhân, tiến sĩ Gấu liên tục xoay vòng ở bên ngoài, thịt mỡ cả người sắp tiêu hết. Nếu không phải sợ máu, thì tôi nghĩ, ông ấy nhất định xông vào đây.”

Người đàn ông gật đầu, ánh mắt lại thoáng nhìn cô gái trên đấu trường, “Bảo Tiểu Manh đưa cô ta xuống dưới.”

“Tuân lệnh, đại nhân của tôi.”

Tô Tầm mới tới cửa, chỉ thấy tiến sĩ Gấu mặt đầy mồ hôi vội vã đi đến, trong đôi mắt nho nhỏ lóe lên tia sáng hưng phấn lâu rồi không thấy.

“Đại nhân, cô gái kia chết chưa?”

Chuột Đệ mỉm cười, “Sao nào, để ý cô gái loài người đó hả? Nhìn không ra ông có khẩu vị kiểu này nha.”

“Nè nè nè!” Bàn tay dày của tiến sĩ Gấu vỗ ngực, “Chuột Đệ khốn kiếp, nói cái gì đấy! Tôi không có hứng thú với phụ nữ loài người! Không... tôi chẳng có chút hứng thú gì với cô ta cả! Hai người có biết tôi phát hiện cái gì trong phòng thí nghiệm không?”

Chuột Đệ nhếch môi cười, “Phát hiện cái gì?"

Ánh mắt tiến sĩ Gấu lấp lánh, mang theo hai mắt đẫm lệ muốn nói lại khó mở miệng, nhìn Tô Tầm, “Đại nhân, chúc mừng anh được làm cha rồi.”

“...”

Lần này, nụ cười trên mặt Chuột Đệ không nén được giận.

“Tiến sĩ Gấu! Ông nói bậy bạ cái gì đó! Đại nhân vẫn còn trong trắng! Làm cha chỗ nào!”

Tô Tầm: “...”

Mặt Tô Tầm đen kịt, giống như trái tim anh. Có điều lúc này, tiến sĩ Gấu hoàn toàn bị hưng phấn che mờ mắt.

“Tôi cũng biết việc này rất kỳ quái. Nhưng đây là sự thật. Đại nhân, anh còn nhớ khoảng hai năm trước không? Chẳng phải tôi có tìm một nhóm phụ nữ loài người và người thú tới làm thí nghiệm à, là lần thụ tinh trong ống nghiệm đó, tất cả đối tượng thí nghiệm đều thất bại. Tinh trùng của ngài ai cũng bài xích. Chúng ta cũng từ bỏ rồi. Nhưng thời gian trôi qua lâu vậy, tôi lại phát hiện có một đối tượng thành công.”

Vẻ mặt Tô Tầm hơi ngạc nhiên, “Đứa nhỏ người thú kia?”

“Đúng.” Mặt mày tiến sĩ Gấu rực rỡ hào quang, “Đứa nhỏ người thú kia phát sốt, tôi còn tưởng mắc bệnh ôn dịch. Kết quả khi tôi ôm nó vào phòng thí nghiệm, nó lại biến hình. Trên đời này, chỉ có người bán thú mới có thân thể bất ổn, biến hình giữa chừng.”

“Này! Việc này làm người ta kinh ngạc quá!” Chuột Đệ vẫn không thể tin nổi.

“Cậu không tin, chúng ta có thể đi phòng thí nghiệm xem. Tôi có để lại tư liệu, cũng phân tích DNA của người thú nhỏ và đại nhân, chứng minh là quan hệ cha con. Nếu người thú nhỏ ấy là con của đại nhân, nếu cô gái loài người kia thực sự là mẹ của người thú nhỏ này, vậy chứng tỏ trên đời có một cô gái loài người có thể giúp đại nhân.”

Hiện tại Nguyễn Kiều Kiều không biết số mạng sau này của mình được im hơi lặng tiếng quyết định. Sau khi cô đánh bại gấu trúc, cả người đều mệt mỏi không còn sức lực, còn bị cô gái Mèo mạnh mẽ kia kéo về.

Cô gái Mèo tên là Tiểu Manh, xem như một người nổi tiếng trong đấu trường thú. Nghe nói hôm nay là lần đầu nghênh tiếp dã thú, không ngờ toàn thắng, từ nay về sau từ người nổi tiếng biến thành người cực kỳ nổi tiếng rồi.

Nguyễn Kiều Kiều không thể hiểu nổi sự vui vẻ của Tiểu Manh, đối với cô, cô chỉ cần sống, con trai cô sống là được.

Có điều, sau khi Tiểu Manh chia phân nửa tiền thưởng của đấu trường thú cho cô, cô lập tức hiểu ngay tại sao Tiểu Manh vui vẻ.

Ở thành phố Hắc Kim, có thể còn sống, có thể có tiền sống là điều sung sướng nhất.

Nghỉ ngơi một chút, sức lực toàn thân Nguyễn Kiều Kiều lại trở về, không biết Cẩu Bất Lý thế nào. Lúc Nguyễn Kiều Kiều đứng dậy định đi thăm Cẩu Bất Lý, dì Heo đã ôm Cẩu Bất Lý xuất hiện ngay cửa.

“Tỉnh rồi?”

“Vâng.” Nguyễn Kiều Kiều gật đầu, vươn tay tiếp nhận Cẩu Bất Lý, sờ trán cậu, đã hết sốt. Đừng nói ông béo kia thực sự có bản lĩnh nhé!

“Dì Heo, cảm ơn dì. Nếu không có dì, thì Cẩu Bất Lý sớm không còn rồi.”

Dì Heo cười khổ một tiếng, “Cô đừng cảm ơn tôi, cô lấy mạng đổi lấy ấy chứ.”

Dì Heo thoáng nhìn Cẩu Bất Lý đáng yêu kia, lại nhìn nàng Mèo cười hết sức khoa trương. Cái người này căn bản không để vào tai lời bà nói mà.

Nguyễn Kiều Kiều xác thực không có nhiều tâm tư đặt lên người dì Heo, hiện tất cả sự chú ý của cô đều tập trung trên người Cẩu Bất Lý.

Là ảo giác của cô sao? Luôn cảm thấy gần đây Cẩu Bất Lý lớn thêm một chút.

“Ngã bệnh lẽ nào còn béo lên?”

Cẩu Bất Lý ô hú một tiếng, cọ cọ Nguyễn Kiều Kiều, cô vuốt lỗ tai mềm mại, tảng đá trong lòng cũng buông xuống.

“Cục cưng, sau này đừng bệnh nữa nhé.” Mẹ con không có cái mạng thứ hai ra đùa đâu.

Có điều, lần này cũng coi như thu hoạch khá dồi dào. Cô kiếm được một túi tiền vàng, đủ cho hai mẹ con bọn họ sống một khoảng thời gian.

Nhiệm vụ thiết yếu lúc này là có một bữa cơm no nê chúc mừng sống sót sau tai nạn, đúng không?

Trong lúc Nguyễn Kiều Kiều suy nghĩ thực đơn tối nay, tiến sĩ Gấu mập mạp xuất hiện trước mặt cô.

“Xin chào, cô gọi là cô Mèo hả?”

Nguyễn Kiều Kiều chưa quên ánh mắt không có ý tốt của người này dành cho mình, nhất thời cảnh giác nhìn tiến sĩ Gấu, ôm chặt Cẩu Bất Lý trong lòng.

“Đúng, ông tìm tôi có chuyện gì? Là vấn đề của Cẩu Bất Lý ư?”

Tất nhiên tiến sĩ Gấu nhìn thấu sự đề phòng của cô, ông gật đầu, xảo quyệt nói: “Đúng, tình huống của tên nhóc đó chưa ổn định. Tôi muốn làm một cuộc kiểm tra toàn diện cho nó. Đúng rồi, cô là mẹ nó hả, tôi cũng phải làm kiểm tra toàn diện cho cô, xem thử có bệnh truyền nhiễm không?”

Nguyễn Kiều Kiều bán tín bán nghi, vốn dĩ cảm thấy tiến sĩ Gấu không có ý tốt, nhưng liên quan đến sức khỏe của Cẩu Bất Lý, cô vẫn thành thật để tiến sĩ Gấu rút vài ống máu.

Xem như làm kiểm tra sức khỏe toàn diện đi.

Chẳng qua, bình thường bác sĩ kiểm tra sức khỏe sẽ không cười nịnh nọt và khoa trương tới vậy.

Tiến sĩ Gấu vừa đi chưa bao lâu, Nguyễn Kiều Kiều ôm Cẩu Bất Lý chơi một hồi. Sức khỏe chó con vẫn còn rất yếu, chốc lát đã mệt mỏi.

Nguyễn Kiều Kiều ôm lên giường, Cẩu Bất Lý khẽ híp mắt còn duỗi một móng vuốt ra ôm tay cô, “Ô hú...”

Trong đôi mắt to to ấy toàn là sự khẩn cầu, Nguyễn Kiều Kiều có thể hiểu. Thực ra Cầu Bất Lý rất thông minh, lúc trước tuy mơ mơ màng màng, nhưng nhất định biết có một thời gian cô muốn vứt bỏ cậu.

Kỳ thực đứa nhỏ giống như phụ nữ, cực kỳ không có cảm giác an toàn.

Nguyễn Kiều Kiều vuốt đầu chó con, nhỏ giọng dỗ dành, “Yên tâm đi nè, đợi con tỉnh dậy, sức khỏe ổn rồi, chúng ta lập tức về nhà. Về nhà mua thịt cho con ăn nhé, rất rất nhiều thịt hầm khoai tây ăn ngon lắm.”

Cẩu Bất Lý bẹp bẹp môi, ngậm ngón cái, thỏa mãn thiếp đi.

Ngay cửa, đã có một nụ cười xán lạn đang đợi.

“Xin chào, tôi là Chuột Đệ, là nhân viên của đấu trường thú. Tôi tới báo với cô việc bồi thường gấu trúc.”

Nguyễn Kiều Kiều hoảng sợ, tuy chàng trai trước mặt có tướng mạo không đứng đắn, nụ cười xán lạn, nhưng cho Nguyễn Kiều Kiều cảm giác không tệ.

“Cái gì? Bồi thường gấu trúc? Là bồi thường cái gì?”

Nụ cười trên mặt Chuột Đệ không tắt, “Cô Mèo, gấu trúc là vật sở hữu của đấu trường thú chúng tôi. Giết chết phải bồi thường.”

Nguyễn Kiều Kiều nghĩ có lẽ hôm nay lại là ngày chó má nhỉ?

“Đùa gì thế, cái con đó đã xé xác hết mấy người thú được chưa? Nếu tôi không giết nó, thì cũng sẽ bị nó xé xác được chưa? Tôi là tự vệ! Hơn nữa, sao tôi biết đấu trường thú có quy định này.”

“Ờ, đấu trường thú là tôi mở, nên lời tôi nói là quy định.”

“...”

Cuối cùng Nguyễn Kiều Kiều cũng hiểu, “Anh muốn lừa tôi?”

Chuột Đệ lắc đầu, “Dĩ nhiên không phải. Chúng tôi chỉ chiếu theo quy tắc làm việc. Dựa theo quy tắc, nếu cô là người của đấu trường thú chúng tôi, thì có thể giành được tiền thù lao cô nên có, nhưng nếu cô không phải, thì cô nhất định phải bồi thường tổn thất cho chúng tôi.”

Đây hoàn toàn là logic của quân ăn cướp. 

Nguyễn Kiều Kiều trợn mắt, sờ sờ tiền vàng trong túi còn chưa cất nóng, “Phải bồi thường bao nhiêu?”

Chuột Đệ bèn nói một con số trên trời.

Nguyễn Kiều Kiều trợn mắt đến mức càng thêm hung ác, “Anh cứ để con gấu trúc kia xé xác tôi đi.”

Chuột Đệ cúi đầu, che giấu vẻ mặt tính toán.

“Đừng vội, bên chúng ta có một giao dịch nhỏ, tuyệt đối thích hợp với cô.”

Một lát sau, Nguyễn Kiều Kiều nhìn thấy bản thỏa thuận trước mặt. Nội dung rất đơn giản, Nguyễn Kiều Kiều bán mình cho người tên Tô Tầm. 

Về sau, kết quả cô nhận được là bữa nào cũng có thịt ăn, tiện thể còn có Cẩu Bất Lý.

Điều kiện trông rất động lòng người, nhất là ở cái thời loạn thế này.

Nhưng Nguyễn Kiều Kiều từ chối. Tự do có chỗ nào không tốt, không nên bán mạng cho kẻ không quen biết. Hơn nữa người đàn ông tên Tô Tầm kia cho cô cảm giác rất tệ, ban đầu chỉ là cảm giác, hiện tại sau khi biết tên anh, cô càng thêm không thoải mái.

Tô Tầm...

Cái tên này cô cứ cảm thấy đã từng nhìn thấy ở đâu đó, song rốt cuộc ở đâu chứ. Quả thật Nguyễn Kiều Kiều không thể nhớ nổi trong thời gian ngắn.

Cô tới thế giới này quá lâu rồi, lâu đến mức cô cũng quên mất hóa ra cô đến từ một thế giới khác.

Cô, không gọi là cô Mèo, Mà tên cô, là Nguyễn Kiều Kiều.

Cô từ chối dường như không làm Chuột Đệ kinh ngạc, chẳng những thế, nụ cười trên mặt hắn càng xán lạn, xán lạn tới nỗi chói mắt.

“Bất qua, tôi quên nhắc nhở cô. Cô có thể từ chối, nhưng không có tác dụng gì. Ngoại trừ bồi thường chi phí đắt đỏ cho chúng tôi về con gấu trúc, còn có tiền chữa bệnh cho con trai cô. Tôi nhắc nhở cô, chi phí một trong hai thôi cũng đủ khiến cô làm việc miễn phí mười kiếp.”

Dứt lời, không đợi Nguyễn Kiều Kiều phản ứng, Chuột Đệ thu lại nụ cười, lạnh lùng đưa ra một kiến nghị khác với cô.

“Hay, cô chọn cái chết? Đương nhiên, chúng tôi rất thiện chí, cô có một phút suy nghĩ kỹ càng.”

Cô chọn cái rắm, đây là ép người ta rành rành mà.

“Được rồi, thời gian suy nghĩ kết thúc! Xem ra cô chọn cái chết! Mèo Đen, vô đây! Giết cô ta!”

“...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play