“...” Mẹ nó, gặp ngay một người chuyên gia bảo vệ động vật rồi. Không, hẳn là người thú yêu chó.
Thôi, coi như con chó đó may mắn đi, nếu lần sau gặp được nó thì cô tuyệt đối giơ tay chém ngay, đầu chó rơi xuống đất!
Nguyễn Kiều Kiều xoay người rời đi. Sai Nhĩ cụp tai, tộc người thú đều có tâm tư đơn thuần, Sai Nhĩ thích cô Mèo đều viết hết lên mặt.
Nhưng hắn trời sinh xấu hổ, còn là một người thú xử nam. Hơn nữa, từ nhỏ lớn lên trong loài người, nên có thêm một phần rụt rè của loài người, thiếu tính thẳng thắn trực tiếp của người thú.
Vốn muốn lấy lòng người đẹp, không ngờ nàng Mèo xoay người rời đi, cũng chẳng thèm cho hắn chút biểu cảm.
Sai Nhĩ ủ rũ, đành vào nhà lấy thuốc trị thương cho Nguyễn Kiều Kiều.
Nguyễn Kiều Kiều cũng không khách sáo, có điều thấy Sai Nhĩ còn định bôi thuốc cho cô, lập tức từ chối hắn một cách vô tình.
Vết thương trên cổ cô được Cẩu Bất Lý liếm qua, nên không còn chảy máu nữa. Cô không muốn bị Sai Nhĩ nhìn ra sự khác thường gì.
Cô mỉm cười cảm ơn Sai Nhĩ, sau đó nhốt thanh niên tóc vàng ngoài cửa.
Cái tên này mới là con Husky ngu ngốc.
Nguyễn Kiều Kiều chuyên tâm chữa thương cho mình, sau khi xác định mình không mắc bệnh chó dại, mới ôm Cẩu Bất Lý nằm xuống.
Đúng là một ngày xui xẻo.
Cô thoáng mệt mỏi rã rời, có lẽ vì bị thương, nên trong lúc vuốt lỗ tai lông xù của Cẩu Bất Lý, cô híp mắt ngủ mất.
Chẳng qua cô không ngờ, bên đường cách căn phòng nhỏ của cô không xa, trong một chiếc xe Limousine màu đen đang xảy ra một màn kinh người.
Con Husky vốn hấp hối đang trải qua cơn đau đớn dữ dội, vách ngăn màu đen cô lập nó và người trước mặt.
Sau khi nhiều lần kiềm nén tiếng thở hổn hển, vách ngăn bị gõ một tiếng.
Tài xế là một anh chàng đẹp trai, tai chuột nhọn hơi dựng thẳng, ánh mắt cũng như kẻ trộm, “Đại nhân, ngài tỉnh rồi?”
Phía sau, một người đàn ông trần truồng đang mặc áo sơ mi lên người, nghe tiếng chàng trai, đôi mắt vàng kim của anh liếc hắn một cái, nhưng một màu vàng kim ấy nhanh chóng biến mất, thay vào đó là đen như mực.
Anh cài nút áo, sau đó nhìn vết thương trên chân mắt thường có thể nhìn thấy, khẽ nhíu mày, “Gọi Mèo Đen tới đây.”
Chàng trai gật đầu, có điều vẫn có chút bận tâm nhìn người đàn ông cao to phía sau, “Đại nhân, có cần...”
Chàng trai mỉm cười, song tay lại làm tư thế cắt cổ.
Người đàn ông mím môi, con ngươi đen sẫm thoáng hiện ít tâm tình, như sóng gợn vạch mặt nước. Một lát sau, anh phất tay một cái, “Chờ đã.”
Chàng trai cười hì hì không thèm nói nữa, chỉ đạp chân ga nhanh chóng lái đến con đường phồn hoa trong thành phố.
Lại nói bên này Nguyễn Kiều Kiều thực sự xui đến cực điểm. Ngày đó, sau khi con chó dữ chạy thoát, cô vẫn chưa từ bỏ ý định, vác dao ra ngoài tìm một vòng.
Đương nhiên, không tìm được rồi.
Cô phẫn nộ về nhà, lại phát hiện Cẩu Bất Lý đáng yêu của cô phát sốt.
Đứa nhỏ này từ khi sinh non đến giờ ngoại trừ chưa biết nói, sức ăn quá lớn ra, quả thực rất dễ nuôi. Không cần người mẹ hờ này quan tâm.
Nhưng Nguyễn Kiều Kiều phát hiện trán chó con nóng hổi. Lỗ tai lông xù bình thường dựng thẳng giờ vô lực cụp xuống, gương mặt bánh bao trắng nõn cũng nóng bừng.
Việc này dọa Nguyễn Kiều Kiều sợ hết hồn. Cô cũng không phải người có ý chí sắt đá, bình thường cuộc sống
ngoài miệng cô vẫn chưa thừa nhận mình là mẹ chó con, nhưng trong lòng đã thừa nhận từ lâu.
Thân thể này không phải của cô, song vậy thì sao! Mỗi ngày cô đều nằm mơ, mơ một ngày có thể trở về, song mỗi ngày đều mộng tưởng hão huyền.
Thân thể này không phải là của cô, tuy nhiên nỗi đau đớn lúc sinh Cẩu Bất Lý lại là của cô.
Cậu rất ngoan, biết lăn, biết ra vẻ đáng yêu, còn có thể kéo quần áo đi giặt cho cô.
Đứa bé người thú trưởng thành nhanh, con nhà nghèo càng sớm lo liệu việc nhà. Mỗi khi thấy dáng vẻ rất muốn ăn rành rành của cậu, nhưng vẫn để lại thức ăn cho cô, trong lòng Nguyễn Kiều Kiều rất khó chịu.
Cô không phải một người tốt, có điều cô đang cố gắng.
Mục tiêu trước kia của cô là cố gắng sống sót ở thế giới này, thì mục tiêu bây giờ đã có chút thay đổi, cố gắng ôm bánh bao nhỏ Cẩu Bất Lý sống sót ở thế giới tàn khốc này.
Nương theo trí nhớ trước đây, Nguyễn Kiều Kiều tìm khăn vắt nước lau cơ thể nóng hổi của Cẩu Bất Lý, song bận rộn cả đêm, chẳng hề có chút hiệu quả.
Ban đầu Cẩu Bất Lý còn đáng thương kêu ô hú ô hú, đến cuối cùng bờ môi khô khốc, ngay cả kêu cũng kêu không được.
Nguyễn Kiều Kiều đi cầu bác Chó hàng xóm, nhưng bác Chó đâu biết chữa bệnh, bận rộn cả đêm với cô không có chút tác dụng.
“Cẩu Bất Lý phải tìm bác sĩ.”
Thế giới này, ăn còn ăn không đủ no, ngã bệnh càng hy vọng xa vời. Nguyễn Kiều Kiều từng gặp không ít người thú nhiễm bệnh chậm rãi chết đi.
Nhưng, Cẩu Bất Lý còn chưa tới một tuổi đấy.
Đứa nhỏ trong lòng vì phát sốt mà cả người đều nóng ran. Mặc dù bọc một túi nước lạnh cho cậu, song túi nước lạnh cũng nóng lên.
Nguyễn Kiều Kiều khẽ cắn môi, từ biệt bác Chó.
Cô quyết định đi tìm bác sĩ.