Cái thói đời này đúng là đổi thay. Nguyễn Kiều Kiều đâu biết Husky ngu ngốc đáng yêu lại có thể hung hãn vậy.
Lẽ nào —
Nó không phải là chó, mà là một con sói hung ác.
Nhưng thế thì sao, thế giới này cường giả mới có thể sinh tồn, mà không may là hiện tại cô cũng coi như cường giả.
Một quyền đánh lên cái chân bị thương của con Husky, đối phương chỉ khẽ rên một tiếng, nhe răng nhếch mép tràn đầy thú tính.
Tuy nhiên, sức mạnh của Nguyễn Kiều Kiều như trâu, nghiêng người tàn nhẫn bóp cái miệng cắn cô. Nguyễn Kiều Kiều nghĩ rất đơn giản, mày làm tao đau, thì tao sẽ trả lại mày gấp bội.
Husky bị thương, không chịu nổi sức lực cô suýt bóp đứt cái miệng rộng của nó, rốt cuộc buông lỏng miệng.
Nguyễn Kiều Kiều cũng không để ý tới đau đớn, xoay người ném con Husky, bản thân thì bay nhào tới trước, đá cái đầu chó của con Husky một cước.
“Sớm biết vậy đã rán trước giết sau, lại rán rồi giết.”
Nguyễn Kiều Kiều động sát tâm. Dưới sự tôi luyện tàn khốc của thành phố Hắc Kim, bản tính lương thiện ban đầu của cô đã sớm biến mất.
Ngay cả Cẩu Bất Lý trên người cô rớt xuống cô cũng từng dự định vứt bỏ mà! Nói chi tới một con súc sinh tổn thương cô!
Hôm nay không thịt nó làm lẩu chó, thì sẽ có lỗi với <Ẩm thực Trung Hoa>[1] cô luôn nhớ mãi không quên!
[1]Ẩm thực Trung Hoa, tên tiếng anh là A bite of China: là bộ phim tài liệu nói về ẩm thực của đất nước Trung Quốc do đạo diễn Trần Hiểu Khánh quay và phát sóng vào năm 2012. Thay vì đi sâu vào cách chế biến những món ăn nổi tiếng, chương trình lại tập trung nói về cách khai thác những nguyên liệu quý giá, cuộc sống của những con người làm công việc đó và cách họ sử dụng những báu vật từ thiên nhiên, biến đổi chúng nhưng vẫn bảo tồn được hương vị nguyên sơ nhất.
Nguyễn Kiều Kiều xoay người đi nhặt dao phay. Tiếc rằng chỗ bị con chó dữ kia cắn vẫn còn chảy máu, khiến cô choáng váng một trận.
Sức cô như con trâu, nhưng thân thể không phải bằng sắt, cô lảo đảo vuốt từng dòng máu tươi trên cổ, trong lòng thầm hận.
Sớm biết đáng chết vậy, cô đã chấm dứt hậu hoạn từ lâu.
Nguyễn Kiều Kiều ngã quỳ trên mặt đất, Husky thấy cô rơi vào thế hạ phong, răng chó bị cô bẻ gãy hết mấy cái, còn định tới cắn cô.
Nguyễn Kiều Kiều cầm dao phay cười lạnh, có giỏi thì lập tức qua đây, bà sẽ cho mày biết cái gì gọi là nỗi đau không thể chịu nổi trong cuộc sống.
Không biết con chó dữ này có mắc bệnh dại không, cắn nặng thế như quỷ hút máu ấy.
Trước mặt Nguyễn Kiều Kiều biến thành màu đen, trong lòng cô càng tức giận. Lẽ nào hôm nay cô sẽ chết ở đây?!
Thiệt thòi thật, lãng phí một cách vô ích bàn tay vàng cho cô sức trâu.
Ngay khi Nguyễn Kiều Kiều và con Husky giằng co, Cẩu Bất Lý ngửi được mùi máu tanh, hơn nữa động tĩnh lớn thế, cậu cũng thức dậy.
May mà tối qua tuy Cẩu Bất Lý giúp con chó dữ, nhưng hôm nay không đến mức thành chó vô ơn.
Thấy Nguyễn Kiều Kiều quỳ một chân trên đất, trên cổ còn đang chảy máu, cậu ô hú một tiếng xông tới, nằm bên cạnh Nguyễn Kiều Kiều nhìn vết thương ấy điên cuồng rú một trận. Thân thể nho nhỏ xoay vòng tròn, cái đuôi nhỏ cũng theo động tác càng không ngừng xoay, ngoài miệng liên tục kêu rên hết tiếng này tới tiếng khác.
Tuy cậu ăn nhiều, lớn nhanh, nhưng dù sao cũng là đứa bé.
Lúc này, chân tay luống cuống, dứt khoát liếm vết thương cho Nguyễn Kiều Kiều, trong ánh mắt tròn xoe chứa lượng lớn nước mắt, chảy ào ào.
Nguyễn Kiều Kiều chịu không nổi dáng vẻ đáng thương của Cẩu Bất Lý, vả lại cậu như vậy càng làm cô chết nhanh hơn đó.
Nhưng vết thương sau khi được Cẩu Bất Lý liếm, Nguyễn Kiều Kiều phát hiện tốc độ chảy máu trên cổ mình đã giảm bớt, sức lực vốn thiếu hụt của cô từ từ trở lại cơ thể.
Quả nhiên cô nên cung phụng Cẩu Bất Lý như thần. Đâu chỉ thế, dứt khoát mang cậu bên mình, cậu hoàn toàn có tác dụng như bùa hộ mệnh đấy.
Khi vết thương của Nguyễn Kiều Kiều không chảy máu nữa, cô khôi phục sức lực, tìm vải bố sạch sẽ băng bó đơn giản cho mình.
Cẩu Bất Lý yếu ớt nằm sấp trên người cô, dáng vẻ rất mệt mỏi. Đôi mắt to thường ngày trong veo như nước trong nháy mắt nhìn cô, xung quanh là một bãi nước mắt.
“Ngoan.” Nguyễn Kiều Kiều nhấc dao phay lên, miệng lại nở nụ cười hiền hòa, “Mẹ lập tức nấu canh bồi bổ cho con.”
Nói xong, Nguyễn Kiều Kiều xoay người, ánh mắt hung ác nhìn con chó dữ.
Chó dữ! Để lại mạng đi!
Chẳng qua con chó dữ này lại có mấy phần linh tính. Thấy Nguyễn Kiều Kiều xách dao đi qua, vốn dĩ nó nằm trên mặt đất, hiện tại lại đứng dậy.
Nó thực sự là một con chó dữ khỏe. Vừa thấy nó, vết thương của Nguyễn Kiều Kiều lập tức nóng rát. Thù mới hận cũ, hôm nay cô nhất định phải sống mái với nó.
Nguyễn Kiều Kiều bổ một dao mang theo khí thế nổi trận lôi đình, nhưng con chó dữ này lại tránh được. Sức Nguyễn Kiều Kiều lớn, nhưng kỹ xảo không tốt lắm.
Có câu nói đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển, miễn cưỡng có thể làm nền cho Nguyễn Kiều Kiều.
Cô nhào tới không chém trúng con chó dữ kia. Nó khập khiễng một chân, ánh mắt vừa hung ác vừa lạnh lùng.
Ngay cả là phụ nữ có thân thể cường tráng, Nguyễn Kiều Kiều cũng bị ánh mắt của nó dọa sợ hết hồn. Quả nhiên, đánh nhau không thể thua khí thế. Thừa dịp cô phân tâm, con chó dữ nhào tới, cắn cổ tay cô.
Dao trên tay cô theo đó rơi xuống.
Nguyễn Kiều Kiều bị đau, khốn kiếp, cô lại không bằng một con chó!
Con chó dữ tuyệt đối không ham chiến, sau khi cắn Nguyễn Kiều Kiều một cái, nó cà nhắc nhảy qua cửa sổ rời đi.
Nguyễn Kiều Kiều nhặt dao đuổi theo, nhưng ngoài cửa đâu còn bóng dáng con chó dữ ấy nữa.
Cô ôm cổ tay bị thương đứng ngay cửa nhìn xung quanh, trong lòng căm hận. Khi không nắm chắc rốt cuộc con chó dữ kia đi hướng nào, hàng xóm Sai Nhĩ trở về, thấy bộ dạng này của Nguyễn Kiều Kiều, hắn hết sức kinh ngạc, “Cô Mèo, cô sao thế? Tay còn chảy máu.”
Nguyễn Kiều Kiều tìm được cứu binh, túm Sai Nhĩ, “Tôi bị chó cắn! Anh mau cùng tôi đuổi theo nó!”
Sai Nhĩ sững sờ, ánh mắt càng thêm kinh ngạc.
“Cô Mèo, cô đói đến choáng váng rồi à! Hắc Kim làm gì có chó. Hơn nữa, chó là bạn tốt, tuyệt đối không đả thương người.”