Có lẽ mang theo gien của quốc gia này, ở trong hoàn cảnh ác liệt thế mà không ít rau đều được cô trồng tươi tốt. Nguyễn Kiều Kiều ôm củ cải mới trồng ra, lúc chuẩn bị nghiên cứu cách làm bánh củ cải, cô mở cửa, hai người bên trong đều giật mình.
Cho xin đi, giật mình phải là cô mới đúng.
Nguyễn Kiều Kiều bỏ củ cải xuống, nhìn bóng dáng nhỏ bé lén lén lút lút bên người Tô Tầm, cô vui mừng kêu to, “Cẩu Bất Lý! Con tỉnh rồi?!”
Đợi đã, Cẩu Bất Lý tỉnh lại tại sao tới tìm Tô Tầm trước? Mẹ ruột bày tỏ cực kỳ không cam lòng.
Mẹ ruột véo má con trai ruột, hung hăng nhào nặn khuôn mặt bụ bẫm kia, sau đó mới cam lòng, “Còn có chỗ nào khó chịu không?”
Mắt Cẩu Bất Lý khẽ động, nhìn cô một cái rồi nhanh chóng quay đầu sang chỗ khác, lại nhìn Tô Tầm một cái, kế đó cũng nhanh chóng xoay đầu đi chỗ khác.
Nguyễn Kiều Kiều nhìn thấu cậu, ánh mắt đó gọi là chột dạ.
Rất tốt, thằng nhóc này, chúng ta cần thời gian nói chuyện.
Nắm lỗ tai nhỏ mập mạp, Nguyễn Kiều Kiều quyết định đi ra ngoài bàn luận thật kỹ nhân sinh với cậu.
Cẩu Bất Lý kêu rên, “Mẹ, đau quá, buông tay... Đau quá à... đại nhân, đại nhân cứu con...”
Cậu đáng thương cầu xin, chỉ đổi lại thiết sa chưởng bạo lực của Nguyễn Kiều Kiều.
“Khá lắm, còn biết cầu bên ngoài nữa cơ!”
Kéo lỗ tai Cẩu Bất Lý đi ra cửa, vì trong lòng toàn là Cẩu Bất Lý, nên Nguyễn Kiều Kiều đã quên mất Tô Tầm ngày thường thích dính lấy cô. Đối với động tác ‘thân mật’ của hai người, anh cũng không biểu hiện ra khác thường gì, trái lại ánh mắt anh cũng có một loại ‘chột dạ’ trong đó.
Bên này, Tô Tầm tránh né ánh mắt cầu khẩn của Cẩu Bất Lý, đợi đến khi cửa lớn ầm một tiếng bị đóng lại, anh mới sờ soạng lỗ tai mình.
“Thốn lắm.”
Người phụ nữ này bạo lực thật.
Có điều —— Đợi đến khi im ắng, Tô Tầm mới rút một quyển sách dưới cái đuôi lông xù của mình.
Bìa sách bất ngờ ghi < Bách khoa toàn thư 360 cách x yêu >.
Trong sự cầu khẩn xin tha của Cẩu Bất Lý, Nguyễn Kiều Kiều dùng yêu thương dạy dỗ con trai cái gì gọi là con cái phải có hiếu với mẹ. Cẩu Bất Lý ô hú một tiếng, lăn một vòng trên giường.
Sau đó —— lại biến thành chú chó nhỏ, không, một con sói nhỏ.
“Mẹ ơi...”
Nguyễn Kiều Kiều sợ hãi, vội vàng nhảy ra ngoài tìm tiến sĩ Gấu. Nhưng cô mới đi tới cửa, trên giường lại vang lên tiếng ô hú, con sói nhỏ nào đó đã biến thành người, còn cười haha toe toét.
Là ảo giác sao? Nguyễn Kiều Kiều khẽ dụi mắt.
Cẩu Bất Lý kiêu ngạo lăn trên giường, một hồi biến thành người thú, một hồi biến thành sói con.
Nguyễn Kiều Kiều siết quả đấm, lát sau mới phản ứng kịp. Cái tên này không biết từ lúc nào đã có thể tự do biến hình rồi, còn lừa cô kinh hồn bạt vía.
Nguyễn Kiều Kiều túm Cẩu Bất Lý, đánh bốp bốp mấy cái lên cái mông đầy thịt kia, cơn tức trong lòng mới chậm rãi tiêu tán chút ít.
Quả nhiên, trẻ con nghịch ngợm phải giáo dục từ nhỏ.
Đánh con trai một trận xong, Nguyễn Kiều Kiều thấp thỏm đi tìm tiến sĩ Gấu. Vừa tới cửa, cô đã thấy tiến sĩ Gấu tiến tới bên tai Tô Tầm chẳng biết đang nói gì.
Ban đầu sắc mặt Tô Tầm là lạnh lùng, nghiêm túc, không biết tiến sĩ Gấu híp mắt nói nhỏ cái gì với anh, chỉ thấy sắc đỏ lấy mắt trần có thể nhìn thấy chiếm cứ gương mặt anh.
Trông thấy cô, anh bèn đẩy tiến sĩ Gấu ra, sau đó nhanh chóng rời khỏi.
Nguyễn Kiều Kiều vuốt cằm, đúng là không thích hợp.
Từ núi Tuyết trở về, khắp nơi đều bất thường. Nơi chốn đều lộ ra hơi thở quỷ dị, không chỉ là tiến sĩ Gấu, mà còn có Cẩu Bất Lý và Tô Tầm nữa.
“Đúng rồi, cô Mèo, cô tìm tôi có việc à?”
“Đại nhân bị sao vậy?”
Tiến sĩ Gấu híp đôi mắt hí thành một đường may, “Không có việc gì, chẳng qua mới tiếp nhận trải nghiệm đầu tiên của yêu nên tâm trạng hơi kích động thôi.”
“Trải nghiệm đầu tiên của yêu?” Đó là cái gì?
“Bí mật.” Tiến sĩ Gấu híp mắt cười, “Cô Mèo, cô cũng tới tiếp nhận trải nghiệm đầu tiên của yêu sao?”
“…” Nói lung tung cái gì thế, cô không có hứng thú đâu.
Kéo lỗ tai tiến sĩ Gấu, Nguyễn Kiều Kiều hỏi: “Tôi thực sự có vấn đề muốn tư vấn, con trai tôi đó, ông nói biến hình rất đau đớn, tốt nhất khỏi biến hình, tại sao nó vừa lăn một vòng lại biến thành sói rồi.”
“Á á á... đau..” Tiến sĩ Gấu chạy trối chết, “Con trai cô có dị năng trời cho, nói biến hình thì biến hình, không thành vấn đề gì đâu. Chẳng qua...” Tiến sĩ Gấu chớp mắt, bỗng nghiêm mặt nói, “Tốt nhất cô đừng đánh nó, biến hình nhiều sẽ tốt thôi.”
“Thật hay giả?” Nguyễn Kiều Kiều thu tay, “Đánh mông cũng có vấn đề?”
“Khụ khụ...” Tiến sĩ Gấu hằng giọng một cái gật đầu, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc, “Cô chưa từng nghe câu Đàn ông đều là sinh vật yếu đuối, cần yêu thương và quan tâm hả?”
Nguyễn Kiều Kiều thành thật lắc đầu, “Đúng là chưa từng nghe.” Chẳng qua hình như những lời này rất quen tai.
Nguyễn Kiều Kiều rút tay về, không hiểu sao thấy là lạ, “Vậy đại nhân thì sao, tôi chưa bao giờ động thủ với anh ta, sao anh ta cũng biến hình bất cứ lúc nào?”
“Ồ...” Tiến sĩ Gấu khụ khụ hai tiếng, “Người đàn ông này đã trưởng thành... chẳng có việc gì... không bị câu thúc...” Ông nghiêng đầu nhìn cô, bỗng nhiên lại nói:
“Có điều đại nhân càng thêm yếu đuối. Sau này cô phải chú ý một chút, tuyệt đối phải... cực kỳ... không, hết sức bao dung anh ta...”
Cô còn chưa đủ bao dung Tô Tầm ư? Quả thực còn bao dung hơn cả con trai ruột đấy, được chưa? Nguyễn Kiều Kiều đang định mở miệng, lúc này nghe được ngoài cửa có tiếng Chuột Đệ vang lên: “Đại nhân có ở đây không?”
“Mới đi à.” Tiến sĩ Gấu kéo cửa ra, chỉ thấy Chuột Đệ trước mặt đang nghiêm nghị, “Sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?”
Chuột Đệ thoáng nhìn tiến sĩ Gấu, lại nhìn Nguyễn Kiều Kiều, nói: “Tiểu Manh đưa tin về, báo Tô Minh sắp đến.”
Nói xong, tiến sĩ Gấu sầm mặt, “Hắn tới đúng lúc thật, mỗi lần đều là trước sau khi đại nhân động dục mà tới. Muốn xuống tay ác độc à?”
Chuột Đệ gật đầu, “Hơn nữa, lần này nghe nói bên cạnh hắn còn dẫn theo một người nữa.”
“Ai?”