Tô Minh đến thành phố Lạc Hoa là vì khoảng thời gian trước Lưu Thủy và Lạc Hoa đều lần lượt gặp nạn, đầu sỏ gây nên thì bị Tô Tầm ngầm xử tử.
Không chỉ thế, lần này Tô Minh tới, bên cạnh còn có thêm một người đi cùng nữa.
Điều này làm Nguyễn Kiều Kiều rất tò mò, Liễu Như Yên cũng tới.
Ồ, nữ chính phong nhã tài hoa trong tiểu thuyết đó, lại có thể tới thành phố Lạc Hoa.
Có điều Liễu Như Yên đến Nguyễn Kiều Kiều cũng có thể hiểu được. Dù sao, vốn dĩ bề tôi dưới váy Liễu Như Yên còn có một Mạc Phi nữa mà.
Mạc Phi à —
Nguyễn Kiều Kiều bày tỏ, ghép Mạc Phi và Liễu Như Yên vào nhau luôn có một cảm giác không hài hòa.
Buổi tối, lúc Tô Tầm đọc sách, Nguyễn Kiều Kiều thu dọn mọi thứ xong nghiêng đầu nhìn Tô Tầm.
Chẳng biết Tô Tầm đang xem cái gì, thấy anh mặt đỏ tận mang tai, cô bước tới vòng mấy vòng mà anh vẫn đắm chìm trong biển sách không hề phát hiện.
“Đại nhân.”
“Khụ khụ...”
Phản ứng của Tô Tầm xác thực làm người ta khó hiểu, rõ là con người nhảy phắt lên, giống như đứa trẻ làm chuyện xấu bị bắt được vậy, mặt đỏ bừng cũng tràn đầy chột dạ.
Nguyễn Kiều Kiều híp mắt, ánh mắt rơi xuống quyển sách trên tay Tô Tầm, “Đại nhân, anh đang xem gì thế?”
“Khụ khụ... không có gì.” Tô Tầm mưu toan không để lộ dấu vết giấu quyển sách sau lưng, nhưng kỳ thực rất nổi bật.
Thực ra cấp trên có một bí mật không thể bị người ngoài biết, làm một cấp dưới tốt, Nguyễn Kiều Kiều quyết định mắt điếc tai ngơ.
“Đại nhân, muộn lắm rồi, anh nghỉ ngơi sớm đi.”
Xoay người lại, Nguyễn Kiều Kiều muốn rời khỏi phòng.
“Đợi đã...”
Tô Tầm kéo cô lại, miệng khẽ động nhưng rất lâu cũng không bật ra được một câu.
“Sao thế?” Nguyễn Kiều Kiều kinh ngạc.
Bộ dạng của Tô Tầm hơi ngây ngô, thậm chí còn có chút ngu ngốc. Chẳng qua Nguyễn Kiều Kiều bày tỏ, so với bộ dạng khốn kiếp trước đó, bộ dạng này của anh vẫn đáng yêu hơn.
“Hửm?” Cô ngửa đầu đợi Tô Tầm.
Môi đối phương rung rung cả buổi, giãy giụa rất lâu mới bật ra một câu.
“Rót cho tôi ly trà đi.”
“...”
Tô Tầm uống một hơi ba ly trà, nhưng vẫn không nói được câu nào. Nguyễn Kiều Kiều ngáp một cái, Tô Tầm lại đưa ly trà qua, “Rót thêm ly nữa.”
Muộn lắm rồi còn uống nhiều vậy, thực sự ổn chứ? Nguyễn Kiều Kiều oán thầm trong bụng, nhưng nét mặt thì không đổi sắc nói: “Đại nhân, nghe nói Tô Minh muốn đến, anh không sớm nghỉ ngơi tí sao?”
Nhắc tới Tô Minh, vẻ mặt Tô Tầm lại khôi phục sự bình tĩnh của ngày thường, anh ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt thoáng quái lạ, “Cô rất quan tâm hắn?”
“...”
Đã sớm biết suy nghĩ của người thế giới này khác với Nguyễn Kiều Kiều, nhưng lần này quá khác biệt đi, quả thực chỉ có thể dùng quái dị để hình dung. Con mắt nào của Tô Tầm nhìn ra cô quan tâm Tô Minh, rõ ràng chỉ tùy tiện hỏi thôi mà.
“Đại nhân.” Nguyễn Kiều Kiều rót đầy trà cho Tô Tầm, “Tôi chỉ quan tâm Cẩu Bất Lý.”
“Thế tôi thì sao...” Tô Tầm đè tay cô, vội vàng hỏi một câu.
“...”
Không đúng! Quả thật không đúng!
Nguyễn Kiều Kiều rút tay về, sau khi Tô Tầm từ núi Tuyết trở về, cả người đều trở nên hơi não tàn, còn có chút không thể nói lý.
Cô vờ cười một tiếng, “Đương nhiên, tôi cũng quan tâm anh mà.”
Dựa theo suy nghĩ Nguyễn Kiều Kiều, thì đây chỉ là hư tình giả ý, một chiêu giả tạo thôi. Cái câu ‘tôi cũng quan tâm anh’ tương tự như bình luận ‘lãnh đạo là giỏi nhất’. Nhưng Tô Tầm hoàn toàn tưởng thật, sắc mặt ôn hòa đi rất nhiều, thậm chí khuôn mặt còn hơi đỏ một cách khả nghi.
Điều này làm Nguyễn Kiều Kiều lần nữa cảm thán, Tô Tầm thực sự trở nên não tàn rồi.
Có điều, thừa dịp anh ôn hòa dễ đẩy ngã, không, ôn hòa dễ nói chuyện, cô bèn hỏi ra nghi vấn lấn cấn trong lòng cô cả đêm.