Đương nhiên Mạc Phi sẽ không chết. Năng lực của người thú thực sự ngoan cường như con gián ấy. Hắn chẳng những không chết, mà sau khi đánh nhau mấy chiêu với Tô Tầm, hắn còn trốn rất xa.
Vừa chạy, hắn vừa gào to với cô, “Người đẹp, tôi không tồi thật đó. Gia cảnh trong sạch, cha mẹ ân ái, tài sản trăm triệu, tốt hơn cậu ta nhiều...”
“...” Nguyễn Kiều Kiều nhìn nơi xa, đã không thấy người vẫn có thể nghe được âm thanh, cô say mất.
Tô Tầm siết quả đấm, chậm rãi đi tới. Biểu cảm của anh lạnh lùng còn mang theo sự tức giận không tản đi và sự cam lòng, “Sớm biết vậy đánh chết hắn rồi.”
Đàn ông đang hục hặc nhé, nói chuyện đều nghĩ một đằng nói một nẻo. Nhưng Nguyễn Kiều Kiều chỉ quan tâm một chuyện.
“Đại nhân, từ khi nào quan hệ giữa anh và Mạc Phi tốt lên thế?”
Chẳng ai trả lời câu hỏi của Nguyễn Kiều Kiều, vì một đám người cuồn cuộn rời khỏi núi Tuyết. Trên đường đi, cô mới nghe được chân tướng do Chuột Đệ nói.
Rất phức tạp.
Có lẽ năng lực biểu đạt của Chuột Đệ không tốt, nói rất nhiều lại chẳng nói đến trọng điểm. Cuối cùng, sau khi hắn bị Tiểu Manh đánh một trận, mới có thể biểu đạt bình thường.
“Một câu thôi, Mạc Phi là em họ của đại nhân, hai người luôn là một phe.”
“Khoảng thời gian trước, bọn họ đánh nhau chí chóe...”
Chuột Đệ nhìn về nơi xa, ánh mắt rơi trên người Tiểu Manh, “Chắc đó là cách bọn họ biểu đạt tình cảm... Á, ai đánh tôi!”
Nguyễn Kiều Kiều nghĩ kỹ lại, tuy Chuột Đệ nói không rõ lắm, song dường như cô hiểu ra một ít.
Đại khái từ đầu tới cuối, hay không phải là từ đầu tới cuối, mà từ giữa đường nào đó cô không biết, Tô Tầm và Mạc Phi đã cấu kết với nhau.
Từ thành phố Lưu Thủy đến Lạc Hoa, mục đích của anh chắc là phía sau ngọn núi Tuyết to này.
Mà bắt được Mạc Phi, đánh nhau với Mạc Phi, chỉ là đang diễn trò nhỉ? Thậm chí bọn cô bị công kích trong tuyết, Tô Tầm cũng biết.
Vừa nghĩ vậy, trong bụng Nguyễn Kiều Kiều thầm mắng hai tiếng.
“Khốn kiếp! Không bằng cầm thú!” Lại có thể ném bọn cô trong tuyết.
Nhưng từ núi Tuyết trở về, Nguyễn Kiều Kiều rõ ràng phát hiện một chuyện.
Tên cầm thú nào đó chẳng hiểu sao tốt với mình hẳn.
Cách thức người thú biểu đạt tình cảm rất trực tiếp, không phải ai cũng ngượng ngùng như Sai Nhĩ đâu. Gần đây tần suất Tô Tầm tìm cô quả thực cao hơn.
Ngẩng đầu không thấy cô, sẽ đi tìm cô. Thậm chí, hai người đã đến trình độ nhắm mắt theo đuôi.
Điều này làm Nguyễn Kiều Kiều run sợ. Tên Tô Tầm đó không phải lại có chuyện gì muốn giày vò cô chứ?
Nguyễn Kiều Kiều đi hỏi tiến sĩ Gấu, tiến sĩ Gấu rất tức giận vì thí nghiệm của ông bị cắt ngang, nên chỉ cho cô mấy chữ.
“Thời kỳ động dục của đại nhân sắp đến.”
“Lại sắp tới?”
Nghĩ kỹ một chút, thời gian trôi qua rất nhanh, khoảng cách với lần động dục trước hình như sắp hai năm rồi.
Có điều, boy đơn thuần bình thường không quen trêu gái, ắt hắn vẫn là một boy đơn thuần nhỉ?
Nguyễn Kiều Kiều âm thầm tiếc hận, thực sự tiếc cho vóc dáng của Tô Tầm quá. Thượng đế đúng là rất công bằng mà.
Cẩu Bất Lý duy trì hình dạng Husky không đến mấy ngày đã bị tiến sĩ Gấu đè xuống, cho uống một ít thuốc có màu sắc kỳ lạ, sau đó cậu biến trở lại dạng người thú.
Chẳng qua cậu biến thành người thú rồi lại ngủ mê man mấy ngày, một mực không tỉnh dậy.
Nguyễn Kiều Kiều đè tiến sĩ Gấu xuống đánh no đòn hồi lâu, mới ép ra nước mắt và suy nghĩ thực sự của ông.
“Nó chỉ đang nghỉ ngơi, sẽ nhanh chóng tỉnh lại. Cô đừng đánh tôi, đau chết mất. Tại sao loài người đánh người đau thế, hèn gì trong sách nói phụ nữ dưới chân núi là mãnh hổ...”
Bốp —— Lại là một chưởng dứt khoát.
Cẩu Bất Lý chưa tỉnh dậy, cả người như đang ngủ ấy. Ngủ đến mức da dẻ hồng hào, vết thương trên người cũng chậm rãi khỏi hẳn, lúc này mới khiến Nguyễn Kiều Kiều hơi buông lỏng.
Bằng không, cô sẽ đánh tiến sĩ Gấu một trận nữa.
Ngày ấy Cẩu Bất Lý chính thức tỉnh lại, Nguyễn Kiều Kiều đang nghiên cứu làm sao trồng vừng. Cô đến từ một nước nông nghiệp lớn, tới chỗ nào đều thích trồng rau.