Đầu Nguyễn Kiều Kiều gật muốn đứt lìa, “Rất... rất cảm ơn đại nhân cho tôi... cho tôi lãng mạn cả đời khó quên... Nhưng, chỗ này anh không thấy quái quái, rất lạnh ư? Khắp nơi đều tràn ngập hơi thở người chết.” Không đi nữa, sẽ không gặp ma chứ?
Sắc mặt Tô Tầm trở nên quái lạ, “Có gì đáng sợ đâu. Ở đây phần lớn đều là người trong tộc tuyết lang, có tôi ở đây bọn họ chẳng dám động vào cô.”
Nguyễn Kiều Kiều bị dọa chết mất. Đừng, đừng cậy mạnh được không? Dường như cô có thể nhìn thấy đám sói lén lén lút lút quanh quẩn trong tuyết kìa.
“Cô không tin?” Tô Tầm nhặt một khúc xương dưới đất.
Cạch một tiếng, khúc xương theo đó gãy mất, đồng thời Nguyễn Kiều Kiều phát hiện ở cách đó không xa, ảnh ảo của một con tuyết lang lập tức tiêu tán trong tuyết đọng.
Tô Tầm vẫn còn chưa hả giận, lại nhặt hai khúc khác lên. Cạch hai tiếng, lại có thêm hai ảnh ảo biến mất. Rõ ràng, vì hành động này của anh mà một đám tuyết lang xung quanh đều run lẩy bẩy.
Nguyễn Kiều Kiều không nhìn nổi nữa, cái tên bệnh thần kinh này chẳng biết có phải ở núi Tuyết bị lạnh đến hỏng đầu óc luôn không, cứ tiếp tục như thế, anh sẽ bóp nát hết xương cốt của sơn cốc này mất.
“Đại nhân, chúng ta trở về đi.”
Thấy Tô Tầm bất động, Nguyễn Kiều Kiều thầm thở dài, bước qua kéo tay Tô Tầm.
“Đi thôi, đại nhân.”
Tay nhanh chóng bị Tô Tầm cầm ngược, cơn tức giận trong người anh chỉ chốc lát sau đều biến mất sạch, cả người trở nên thoải mái tự nhiên.
Bệnh thần kinh!
Không thể không nói, Tô Tầm như vậy thật quỷ dị, giống như thay đổi linh hồn trong một đêm.
Nguyễn Kiều Kiều quan sát Tô Tầm từ trên xuống dưới một phen, “Đại nhân, những con tuyết lang này dường như rất sợ anh.”
Tô Tầm hừ lạnh, “Đương nhiên sợ rồi, nắm giữ sống chết của chúng mà, còn không sợ sao?”
Cũng đúng, mẹ Tô Tầm là công chúa tộc tuyết lang, nên những con tuyết lang này không dám bước vào sơn động. Mà Tô Tầm thừa kế dòng máu của mẹ, ắt hẳn có thể chế ngự những con tuyết lang này nhỉ!
Nhưng nghĩ kỹ lại, hình như có chút không đúng lắm! Bởi Cẩu Bất Lý thừa kế dòng máu của Tô Tầm, song đám tuyết lang này vẫn cắn cậu thôi.
Trở lại sơn động, Nguyễn Kiều Kiều thấy Cẩu Bất Lý lăn lộn với một đám tuyết lang bên ngoài, cô không phản ứng kịp.
Thế giới này làm sao thế? Cô chỉ ngủ mê man chốc lát à, mà thế giới này dường như đã nghịch chuyển toàn bộ.
Tô Tầm nắm tay cô, tâm trạng vô cùng khoan khoái.
Nguyễn Kiều Kiều thoáng nhìn Cẩu Bất Lý, đối phương cũng nhìn thấy nàng, nhảy cỡn lên trong móng vuốt của mấy con tuyết lang, rồi nhanh chóng chạy về phía cô.
“Ô hú...”
“Cẩu Bất Lý...”
Nguyễn Kiều Kiều vuốt bộ lông xù của Cẩu Bất Lý, tròng mắt đỏ như máu của cậu đã biến mất, biến thành màu da cam đáng yêu. Nhưng cô vẫn hơi lo lắng.
“Đại nhân, khi nào Cẩu Bất Lý mới có thể biến trở về?”
Tô Tầm từ trên cao nhìn Cẩu Bất Lý, ánh mắt vừa ngạo mạn vừa lạnh lùng, “Chưa từng thấy cô lo cho tôi như vậy.”
“...”
Vô số lần Nguyễn Kiều Kiều xác định một sự thật: Hôm nay Tô Tầm thực sự không bình thường.
Sau lần ấy, có Tô Tầm rồi, Nguyễn Kiều Kiều hoàn toàn làm mưa làm gió. Đám tuyết lang dường như rất sợ Tô Tầm, thấy anh lập tức trốn xa xa. Không chỉ thế, anh bảo chúng đi hướng Đông, chúng tuyệt đối không dám đi hướng Tây.
Cho nên sau khi Nguyễn Kiều Kiều thỏa mãn ăn một bữa, dưới sự hướng dẫn của tuyết lang, bọn cô ra khỏi núi Tuyết.
Ngay cửa núi Tuyết, tất cả mọi người đều đang chờ tại đó.
Tiến sĩ Gấu trông thấy Cẩu Bất Lý, lập tức nhào tới.
“Cẩu Bất Lý, cậu biến hình hả? Tới đây tới đây, tôi ghi chép lại tí. Tuổi nhỏ vậy lại biến hình nhiều lần, còn nhảy nhót tưng bừng, để tôi xem...”
Khi tiến sĩ Gấu dẫn Cẩu Bất Lý đi kiểm tra, Nguyễn Kiều Kiều lo lắng muốn đi theo, nhưng Tô Tầm kéo tay cô lại.
“Tôi đói rồi.”
“Không phải anh mới ăn xong một con thỏ nướng sao?”
“Tôi khát.”
“Không phải anh đã uống nước tuyết hả?”
“Tôi mệt mỏi.”
“Vậy ngủ đi.”
“Tôi muốn cô ngủ với tôi.”
“... Đại nhân, có ai nói cho anh biết, hôm nay anh rất bất thường không?”
Nguyễn Kiều Kiều thẹn quá thành giận đẩy Tô Tầm cứ quấn quýt kéo tay cô ra, bỗng nhiên đằng sau có tiếng cười khẽ, cô chợt quay lại nhìn.
Mạc Phi bật cười đứng bên cạnh Sai Nhĩ, trên mặt hắn còn mang theo vết thương chưa khép miệng, nhưng nụ cười kia quá rạng rỡ.
“Anh họ thân yêu của tôi, anh cũng có ngày hôm nay.”
“...”
Mạc Phi chưa chết, đồng thời còn sống rất tiêu sái tự tại.
“Tại sao cậu tới đây?”
Người cũng khiến người ta khó hiểu còn có Tô Tầm, mặc dù hình như anh bất mãn với việc Mạc Phi tới, nhưng giữa hai lông mày không có sát khí.
Hai tên này tay trong tay, hòa hảo rồi ư?
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ở núi Tuyết, mà trong một đêm cái gì cũng thay đổi?
“Người đẹp hình như rất bất ngờ nhỉ.” Mạc Phi bước tới, thân mật tựa vào, muốn khoác tay lên vai cô. Song tay vừa chạm vào cô, đã bị một sức mạnh hung hăng đánh bật ra ngoài.
Tô Tầm che trước mặt Nguyễn Kiều Kiều, giọng điệu lạnh lẽo, “Cậu muốn chết hả?”
Mạc Phi bị đánh văng vào trong tuyết, hắn sờ vết máu nơi khóe miệng, siz một tiếng cũng không tức giận.
“Anh họ yêu dấu, anh bạo lực quá đấy. Anh cũng đừng quên giao hẹn của hai ta, tôi giúp anh, anh đưa người đẹp cho tôi.”
Nghe Mạc Phi nói vậy, đầu Nguyễn Kiều Kiều lại bốc hỏa.
Lần trước Tô Minh còn chưa đủ, hôm nay có thêm một tên Mạc Phi. Bộ cô giống món quà tùy tiện vứt tới vứt lui à?
Cô còn chưa kịp nói, Tô Tầm đã bước lên vài bước, tóm lấy Mạc Phi, “Tôi không chấp nhận.”
Mạc Phi sửng sốt rõ rệt, “Anh dám lật lọng, anh có phải là người thú không?”
“Trước giờ tôi đều không phải.”
Trong nháy mắt, tay Tô Tầm hóa thành móng vuốt, hung hăng bóp cổ Mạc Phi.
“Muốn sống hay muốn chết, giờ cậu chỉ có thể chọn một.”
“Khụ khụ...”
Mạc Phi thoáng nhìn sắc đỏ trên cổ, “Tô Tầm khốn kiếp, anh chơi thật.”
Nói xong, cổ hắn lại bị tàn nhẫn vẽ một đường, nhất thời máu phun ra. Ngay tức khắc Mạc Phi hoàn toàn biến sắc, ôm cổ giận dữ hét: “Tô Tầm, anh là đồ khốn.”
Nói xong, Mạc Phi lại dịu dàng nhìn Nguyễn Kiều Kiều, “Người đẹp, cái tên này là đồ khốn, không đáng dựa vào cả đời, cô có muốn cân nhắc tôi không... Á... Tô Tầm, tôi chết đấy, anh buông tôi ra...”
Cách đó không xa, Nguyễn Kiều Kiều nhìn cổ Mạc Phi phun máu tươi, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Thế giới này quả thật rối loạn rồi. Còn nữa, phun máu như vậy, sẽ không chết chứ?