Trình tự giết chuột khác với giết chó. Kiếp trước, tuy Nguyễn Kiều Kiều không nuôi chó, nhưng phần lớn Husky ngu ngốc đáng yêu đụng độ trên đường đều
không thoát khỏi ‘ma chưởng’ của cô. Lông xù vuốt đã lắm!

Hiện tại Nguyễn Kiều Kiều mài dao soàn soạt, lại không hạ thủ được.

Chuột to có thể giơ tay chém xuống ngay, vì chúng còn cố gắng công kích cô và Cẩu Bất Lý.

Nhưng con Husky này... mặc dù béo tốt, nhưng nét mặt nó dường như đang viết mấy chữ to —— bạn tốt của loài người.

“Không cần biết mày là bạn tốt gì! Giờ bụng tao rất đói!”

Nguyễn Kiều Kiều hạ quyết tâm, ném Cẩu Bất Lý còn đang kiên nhẫn liếm vết thương cho con Husky ra, “Cẩu Bất Lý! Thằng nhóc thối! Có phải tối nay không muốn ăn cơm không!”

“Ô hú!”

Thân thể tròn vo của Cẩu Bất Lý bị ném ra lại tiếp tục nhào tới, răng nanh nho nhỏ cắn cổ tay Nguyễn Kiều Kiều. Tuy hàm răng cậu vẫn chưa đủ sắc bén, nhưng mơ hồ hơi đau.

Nguyễn Kiều Kiều giận dữ, cô tức giận rồi.

“Đồ con chó vô ơn! Mẹ tay phân tay nước tiểu nuôi mày lớn! Mày lại vì một con chó cắn mẹ!”

Nguyễn Kiều Kiều hận không thể lập tức phanh thây con chó to phá hỏng quan hệ hài hòa giữa hai mẹ con.

Nhưng làm sao Cẩu Bất Lý cũng không bỏ qua, bị Nguyễn Kiều Kiều ném đi, lăn hai vòng trên mặt đất, cậu lại đứng lên điên cuồng rống với cô.

“... Được được được! Mẹ uổng công nuôi mày thật! Mày thích nó đúng không, vậy sống với nó luôn đi!”

Nguyễn Kiều Kiều xác thật tức giận, Cẩu Bất Lý luôn luôn nghe lời cô, bảo cậu lăn, chưa bao giờ dám nhún nhảy.

Song hôm nay cậu lại vì một con chó xa lạ mà cắn cô.

Con lớn không cần mẹ nữa, Nguyễn Kiều Kiều chua xót không ngớt.

Cô hóa bi phẫn thành sức mạnh, một hơi ăn hết ba củ khoai tây, còn ăn luôn một củ kia của Cẩu Bất Lý.

Cô cho rằng dưới sự mê hoặc của thức ăn, Cẩu Bất Lý sẽ biết lỗi, sẽ chịu thua.

Cô chờ rất lâu, nhưng không chờ được động tĩnh của Cẩu Bất Lý.

Nguyễn Kiều Kiều nhìn kỹ, con chó vô ơn không cần mặt mũi chó kia đã bưng một chén nước qua, cẩn thận đút cho con Husky từng li từng tí.

Đúng là —— làm người ta hận đến nghiến răng mà.

Nguyễn Kiều Kiều mang theo phẫn nộ đi ngủ. Ngày hôm sau, lúc cô tỉnh lại sờ soạng thân thể nhỏ mềm nhũn bên người, “Cẩu Bất Lý, mềm mại quá, chíp bông thoải mái quá...”

Khoan đã —

Nguyễn Kiều Kiều tỉnh táo, cô căn bản chưa từng thấy dáng vẻ chíp bông của Cẩu Bất Lý, trên người cậu có lông nhưng diện tích lông ở lỗ tai không nhiều tới vậy, xúc cảm này toàn là lông xù mà.

Nguyễn Kiều Kiều mở to hai mắt, từ lúc nào Cẩu Bất Lý đã bò đến bên cạnh cô, không chỉ thế, còn có con Husky nhặt về kia cũng nằm bên cạnh cô.

Cẩu Bất Lý nằm giữa bọn họ, dáng vẻ này khiến mắt Nguyễn Kiều Kiều thoáng bị chọc mù.

Tại sao cô lại có cảm giác một nhà ba người nhỉ?

Bác Chó nói, người thú bọn họ chỉ có lúc ra đời là hình thú, cả đời bọn họ cũng sẽ không biến thành dã thú. Vì biến thân là một chuyện đau khổ vô cùng, đón lợi tránh hại là bản năng của động vật, dần dà bọn họ cũng không biến thân nữa.

“Vậy có người thú biến thân không?”

Nguyễn Kiều Kiều nhớ lại câu hỏi yếu kém mình từng hỏi, cô nhớ lúc đó ánh mắt bác Chó rất kỳ quái, cũng rất do dự.

“Thực ra có đó. Tôi nghe nói, người bán thú có thể biến thân.”

Người bán thú là kết quả của người thú và loài người kết hợp. Thế giới này, loài người và người thú không thể kết hợp, nhất là người thú thô kệch, loài người yếu đuối rất khó chấp nhận, nói chi tới sinh con.

Lúc bác Chó nói chuyện này, Nguyễn Kiều Kiều kiềm lòng không đậu vuốt tai mèo của mình. Nếu không phải lúc cô mới tới lỗ tai mèo bất cẩn rơi xuống, thì cô cũng sẽ cho rằng mình là người thú.

Cô là người, cô khẳng định lần nữa. Nhưng Cẩu Bất Lý cô sinh, là người thú.

Cô từng kéo tai cậu, cậu ô hú ô hú đau đớn, không phải giả.

Thế chỉ có thể nói, Cẩu Bất Lý là người bán thú rồi?

Thế giới này, người bán thú bị cả loài người và người thú cùng khinh bỉ sao? Sau khi biến thành dã thú sẽ phát điên, mất hết tính người, lãnh khốc vô tình? 

Nhưng ——

Ánh mắt Nguyễn Kiều Kiều rơi trên người Cẩu Bất Lý mềm mại trong lòng. Cậu ngoan như vậy, sao có thể chứ ——

Hihi, có lẽ cô suy nghĩ nhiều thôi. Nói không chừng, cô là một con mèo bị cắt mất hai tai, vì mỹ quan nên mua tai mèo nhân tạo đó.

Ừm, lời giải thích này cực kỳ hợp tình hợp lý.

Trong lòng Nguyễn Kiều Kiều suy nghĩ miên man, tay không tự chủ sờ soạng bộ lông xù, cô kiềm lòng không đậu hết sức suy tư.

Lông dày vậy ta, nếu làm một chiếc áo chó cho Cẩu Bất Lý, sẽ như thế nào nhỉ?

Cô chầm chậm nghĩ vậy, bỗng một luồng sức mạnh không thể coi thường từ cổ tay truyền ra, Nguyễn Kiều Kiều cảnh giác, nhưng lúc này quá muộn rồi.

Con Husky khỏe mạnh hung hãn đó đã nhào tới, móng vuốt sắc quẹt qua cổ Nguyễn Kiều Kiều, thậm chí cô chưa kịp phản ứng đã bị đối phương cắn cổ.

Khi đó, điều duy nhất Nguyễn Kiều Kiều muốn nói chính là: Tổ cha nó!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play