“Hông cóa…. thui không lừa anh...” Mặt bị Tô Tầm bóp đến suýt biến dạng, Nguyễn Kiều Kiều chật vật thốt ra câu này.

Tô Tầm tỏ rõ mình không tin, “Sao tôi không thấy bà ta?”

Ánh mắt Nguyễn Kiều Kiều bay tới trên người ma nữ còn đang khóc to, “Đang khóc kế bên anh kìa...”

“Khóc?” Tô Tầm cười giễu, “Đúng là toàn nói nhảm, bà ta biết khóc sao?”

Cái người này quả thật cực kỳ oán hận mẹ mình, Nguyễn Kiều Kiều kéo tay anh, “Khoan đã... Nếu không, tôi nghĩ cách cho anh nhìn xem.”

Tô Tầm nhìn cô, “Cô đừng nói với tôi rằng cô còn có thể chiêu hồn?”

Đương nhiên cô không biết rồi, nhưng không phải có cách nói ma nhập người ư?

Nguyễn Kiều Kiều chẳng biết được không, có điều cứ thử đi, vụ việc phải nên giải quyết mới được. Cô tựa vào vách núi ngồi xuống, không nhịn được bắt đầu buồn ngủ.

Bên tai cô mơ hồ có một giọng nói vang lên.

“Ngủ đi, cô cứ ngủ đi. Còn nữa, cảm ơn cô.”

Tô Tầm lạnh lùng nhìn động tác của Nguyễn Kiều Kiều, thấy cô và Cẩu Bất Lý chậm rãi nhắm mắt lại, đôi mắt hẹp dài của anh nhanh chóng lóe lên.

Cùng lúc đó, Nguyễn Kiều Kiều trên mặt đất mở đôi mắt đen láy, yên lặng nhìn anh, viền mắt đong đầy nước.

“Tầm nhi!”

‘Nguyễn Kiều Kiều’, không, hiện tại phải gọi là bà Sói, bà ta bò dậy, chạy như bay đến bên người Tô Tầm, sau đó ôm chặt anh.

“Tầm nhi, con trai mẹ, con trai đáng thương của mẹ, thực sự xin lỗi... xin lỗi...”

Bà ta ôm Tô Tầm, ràn rụa nước mắt nước mũi. Lâu rồi bà ta không gặp con trai, lúc này đang xúc động đột nhiên bả vai nặng trĩu, bà ta bị kéo mạnh ra khỏi người anh.

“Rốt cuộc bà xuất hiện rồi.”

Bà ta cảm thấy giọng nói này rất bất thường, đây không giống như lời thoại khi hai mẹ con trùng phùng. Bà ta ngước mắt lên, đối diện với một ánh mắt lạnh như băng.

“Tầm nhi.”

“Mẹ đại nhân, đã lâu không gặp.” Tô Tầm nhếch miệng nở một nụ cười như không cười.

“Tầm nhi, con sao thế?” Nguyễn Kiều Kiều buông Tô Tầm ra, hai mắt đẫm lệ.

“Đừng giả vờ nữa.” Tô Tầm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt, “Bà có biết mình giả làm con người rất ghê tởm không?”

“Tầm nhi, tại sao con nói vậy?”

“Chứ phải nói sao?” Tô Tầm cười lạnh, “Nhiều năm không gặp diễn xuất của bà vẫn kém lắm.” Tô Tầm nghiêng đầu, nhìn Cẩu Bất Lý trên mặt đất, “Tôi đoán
nhé, chắc chắn bà đã kể một câu chuyện rất máu chó cho bọn họ nghe, nên mới khiến cô ấy cam tâm tình nguyện cho bà mượn cơ thể.”

Đôi mắt to của ‘Nguyễn Kiều Kiều’ lại bắt đầu ngậm nước mắt, nhưng đối diện với vẻ mặt lạnh lùng không đổi sắc của Tô Tầm, bà ta chậm rãi giơ tay lên lau nước mắt đi, “Haizz, tính sao đây? Nhiều năm không gặp, con trai ngoan của mẹ vẫn không dễ bị lừa. Quả là thất bại...”

Trút bỏ dáng vẻ đáng thương, Nguyễn Kiều Kiều trước mặt hết sức kiều mị. Bà ta đặt tay lên vai Tô Tầm, đôi mắt da cam trở nên quyến rũ, “Con trai mẹ trò giỏi hơn thầy rồi, lại có thể bị con nhìn thấu.”

“Do bà diễn kém quá thôi.”

Tô Tầm hất tay ‘Nguyễn Kiều Kiều’ ra, “Tuổi đã cao còn giả làm thiếu nữ, kinh tởm lắm.”

“Thiếu nữ?” ‘Nguyễn Kiều Kiều’ bật cười, sờ soạng thân thể, cẩn thận vuốt ve từ trên xuống dưới một phen mới thỏa mãn hít sâu một hơi.

“Con thích kiểu này à? Phóng đãng lả lướt, không tồi, chẳng qua chỉ số thông minh hơi thấp.”

Tô Tầm lạnh lùng nhìn Nguyễn Kiều Kiều trước mặt, không nói tiếng nào. Lúc này lại nghe Nguyễn Kiều Kiều nói: “Mẹ nhớ năm đó khi nguyền rủa con, là nguyền rủa con không cứng được, sao mà có luôn cháu trai nhỉ? Con bé này giỏi thật. Đáng tiếc, sinh một đứa tạp chủng hỗn huyết, chẳng có tác dụng gì. Bằng không tối qua đã ăn luôn nó.”

Khi Nguyễn Kiều Kiều nói chuyện, bà ta thoáng nhìn Cẩu Bất Lý trên mặt đất, nét mặt lộ vẻ dữ tợn. Một lát sau, ánh mắt bà ta lần nữa dời đến trên người Tô Tầm.

“Vẫn là con trai ngoan của mẹ ngon miệng, ngẫm lại, nghiện mất thôi.”

Cổ tay mảnh khảnh bị nắm, Tô Tầm cúi đầu, đồng tử đen như mực biến thành đỏ sậm.

‘Nguyễn Kiều Kiều’ kinh ngạc, sau đó lui về sau một bước, “Mày... sao mày có thể?”

“Việc này phải cảm ơn mẹ đại nhân, chẳng phải bà luôn muốn có sức mạnh này à? Không ngờ đúng không, sức mạnh này cuối cùng bị tôi kế thừa. Có điều còn thiếu một bước cuối cùng...”

Rốt cuộc Nguyễn Kiều Kiều hơi hoảng sợ, “Không thể nào, cha và anh đều không chiếm được, một đứa tạp chủng như mày sao có thể thừa kế chứ? Lẽ nào dòng máu nhà họ Tô thực sự có vấn đề?”

“Như ý bà đấy. Năm đó bà dụ dỗ ba, nếu không phải dòng máu nhà họ Tô có thể dung hợp với người thú, thì có thể kế thừa sức mạnh của tổ tiên tộc tuyết lang ư? Tính ra, bà cũng coi như được như ý nguyện. Bởi thứ bà không có được, mà tôi lại có được.”

“Mày... mày... không thể nào! Trước đây mày đâu có... một đứa tạp chủng như mày sao có thể...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play