Haizzz, sớm biết có ngày hôm nay, sao lúc trước còn làm thế?
“Anh hận bà ta sao?”
“Đương nhiên.” Bỗng Tô Tầm mở mắt ra, trên khuôn mặt điển trai toàn là sự giãy giụa, “Bà ta lại chết rồi, không đợi tôi tới lấy mạng bà ta đã chết, quả thật làm
người ta thất vọng mà.”
Vừa nói xong câu này, ma nữ lại khóc to.
Đại ngược đấy!
Hôm nay Nguyễn Kiều Kiều thở dài vô số lần, đây đúng là tình tiết ngược nhất cô từng xem, còn ngược hơn mấy phim Hàn có cha chết mẹ chết vợ chết chồng chết ấy chứ.
Trong lòng cô lặng lẽ lau mồ hôi, “Đại nhân, có lẽ có hiểu lầm đó. Tôi nghĩ một người mẹ sẽ không ăn con trai ruột của mình.”
“Thật sao?” Tô Tầm cười như không cười nhìn cô, “Cô xác định?”
Nguyễn Kiều Kiều nghiêm túc gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Tô Tầm, vuốt lỗ tai Cẩu Bất Lý, “Mọi bà mẹ đều thương con trai của mình, tôi nghĩ năm đó mẹ của đại nhân làm thế ắt có nguyên nhân.”
Cô vốn chuẩn bị rất nhiều rất nhiều Súp gà cho tâm hồn (Chicken Soup For the Soul), nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt sống không còn hi vọng, không đúng, là chết không còn hi vọng của ma nữ kia, cũng chẳng muốn nói gì nữa.
Cô ghét nhất quanh co, có chuyện gì không thể nói chuyện đàng hoàng chứ, nếu nói không được, thì động thủ đánh một trận đi.
Tại sao phải phức tạp thế này?
Nuốt nước miếng một cái, Nguyễn Kiều Kiều chỉ vào hư không bên cạnh Tô Tầm.
“Thực ra đại nhân à, hồn phách của mẹ anh ở ngay bên cạnh anh đó.”
Tô Tầm nghiêng đầu qua chỗ khác, nhìn chằm chằm vào hư không hồi lâu, ánh mắt sinh động kia làm cô cũng cho rằng mẹ con bọn họ rốt cuộc gặp nhau rồi.
Đúng là một hình ảnh cảm động vô cùng sâu sắc.
Tốt nhất Tô Tầm và bà mẹ lừa bịp của anh giải trừ hiểu lầm, Tô Tầm lần nữa trở nên rạng rỡ như ánh mặt trời, sau đó không cần biến thành trùm phản diện, cô và Cẩu Bất Lý cũng sống lâu một chút.
Ngẫm lại, đây quả là một kế hoạch cứu vớt boss hoàn mỹ.
Chẳng qua Tô Tầm nhìn một hồi, bỗng nghiêng đầu hung hăng bóp mặt cô.
“Cô bị tuyết đập hỏng đầu óc hả? Lại còn lấy quỷ thần ra lừa gạt tôi!”