“Đáng tiếc.” Tô Tầm lắc đầu, duỗi tay ra, hai bàn tay thon dài kia đang là tay con người trong nháy mắt biến thành móng vuốt sắc bén, “Đáng tiếc, bà vẫn không thể ăn sống tôi. Toàn bộ người trong tộc bà đều biến thành ác hồn nữa cơ.”

“Mày... mày luôn gạt tao... Mày cố tính dụ tao ra..” ‘Nguyễn Kiều Kiều’ giận đến mức không kiềm được, “Đều tại thằng cha tốt của mày, nếu không phải ông ta nhận ra, thì mày đã làm món ăn trên bàn tao từ lâu rồi!”

“Đúng thế.” Tô Tầm gật đầu, không chút khách sáo nắm cổ Nguyễn Kiều Kiều, “Đã nói diễn xuất của mẹ đại nhân quá kém, mà bà còn không tin. Hơn nữa, chỉ cho phép bà giả vờ đáng thương, chứ không cho phép con trai bà giả vờ đáng thương trò giỏi hơn thầy hả? Mẹ yêu dấu, bà biết tôi ghét nhất điểm nào của tộc tuyết lang không? Dù đã chết nhưng vẫn bám dai như đỉa. Đáng tiếc, người cha đáng thương của tôi không biết, cho rằng tộc tuyết lang của mấy người diệt tộc rồi sẽ không sao nữa. Ai ngờ dầu bà đã chết nhưng nuốt năng lực của cha anh bà, còn âm hồn bất tán, mưu tính sống lại. Hahaha...”

“Mày... sao mày biết?”

‘Nguyễn Kiều Kiều’ kinh hoàng, giãy giụa kịch liệt trong tay Tô Tầm, nhưng móng vuốt anh càng bóp càng chặt, bà ta muốn lui ra sau song bị Tô Tầm bóp gắt gao, không thể động đậy.

Bên tai là giọng nói của con trai đã lâu không gặp.

“Việc này phải cảm ơn đứa cháu ngoan của bà. Nếu không nhờ hắn, thì tôi thực sự không biết bí mật này đấy...” Nếu không phải Mạc Phi ngẫu nhiên nghe được bí mật của tộc tuyết lang quái gở này từ bà ta, thì có lẽ Tô Tầm quả thật sẽ đần độn sống hết kiếp rồi.

“Mạc Phi? Nó...”

“Đúng vậy, núi Tuyết nhiều tài nguyên thế, cho đám tử hồn mấy bà cũng quá lãng phí. Không bằng tôi giúp bà phát huy hết tác dụng của nó nhé.”

“Mày...” Nguyễn Kiều Kiều không thể động đậy, đôi mắt đen kịt không còn ngậm nước mắt, ngược lại khuôn mặt trắng nõn toát từng giọt mồ hôi lạnh to to.

“Mày cho rằng mày có thể diệt được tao hả? Tao là mẹ ruột mày, mày vĩnh viễn không giết được tao.” Đây là lời nguyền của tộc tuyết lang, em gái không cách nào giết chết anh trai, tương tự, con trai cũng không thể giết chết mẹ. Cho nên lúc đó bà ta mới lợi dụng cha Tô Tầm diệt cha anh mình, nhưng đi một vòng con trai bà ta cũng trở nên y như bà ta. 

“Ai nói cho bà biết tôi muốn giết bà? Bà đã chết rồi, không phải sao? Mẹ yêu dấu, tôi chỉ cần nuốt trọn bà là được.”

“Khoan...” Thấy sắc mặt Tô Tầm càng lúc càng tàn nhẫn, Nguyễn Kiều Kiều lớn tiếng nói: “Mày diệt hồn tao, con nhỏ này cũng sẽ chết!”

“Ồ, thật sao? Mẹ đại nhân, bà quả thật vẫn thích nói dối đấy. Rõ ràng bà biết là, hiện tại bà không chạm được bất kỳ ai, chỉ có thể trốn. Nếu bà thực sự có năng lực hình thần câu diệt[1], vậy sao luôn trốn trong sơn động này hơn mười năm...” Tô Tầm nói xong, rút dao phay cất giấu trên người Cẩu Bất Lý, “Hơn nữa, con trai không thể diệt bà, nhưng đâu có nói cháu trai không được chứ?”

[1]Hình thần câu diệt: ý nói triệt để tiêu trừ khỏi vũ trụ này, không còn tư duy, hầu như vật chất cũng không còn, tiêu huỷ tới trạng thái nguyên thuỷ nhất.

Hai mẹ con này đều thích dao phay, thật không biết học từ ai.

Tô Tầm cầm dao phay cắt cổ tay Cẩu Bất Lý một tí, chảy chút máu. Anh lấy dao phay dính chút máu này, sau đó bổ vào Nguyễn Kiều Kiều.

“Mẹ đại nhân, cảm ơn bà.” 

Lúc Nguyễn Kiều Kiều tỉnh lại, cảm thấy vai rất đau. Định thần lại, chẳng biết từ lúc nào bả vai đã được băng bó. Song rõ ràng cô biết vai mình không bị thương.

“Đại nhân, vai tôi...”

Tô Tầm đi qua, nâng cô dậy liếc một cái, “Không có việc gì, vết thương nhỏ thôi.”

“Nhưng, rất đau.” Nguyễn Kiều Kiều nhìn Tô Tầm, “Có phải mấy con sói kia tới cắn tôi không?”

“Coi như vậy đi.”

Tô Tầm đáp nước đôi, anh cúi đầu, thoáng nhìn vết thương trên vai cô, tầm mắt chậm rãi đi xuống tập trung vào tất cả vết thương lớn nhỏ của Nguyễn Kiều Kiều.

“Còn đau không?” Giọng anh dịu dàng một cách hiếm thấy.

Nguyễn Kiều Kiều thành thật gật đầu, “Đương nhiên đau rồi, mấy con sói này cắn người đau lắm.”

Tô Tầm không nói gì, trong đầu lại nghĩ tới một màn xảy ra trong gió tuyết. Cô gái trước mặt rõ ràng bị thương, rõ ràng không còn sức lực, nhưng vì dẫn dụ sói tuyết rời đi, cô chạy về hướng ngược lại.

Cô là một người ích kỷ như thế, nhưng vì một đứa tạp chủng mà...

Tô Tầm thu hồi tầm mắt, không nói thêm gì.

Xem ra thằng nhãi đó có chút may mắn.

Nguyễn Kiều Kiều không biết Tô Tầm đang oán thầm, cô cử động thân thể, toàn thân đều bủn rủn như vừa trải qua một tai nạn lớn.

Bên cạnh, Cẩu Bất Lý còn đang ngủ say, cái đuôi đắp trên người, toàn thân co lại thành một quả cầu tròn.

Cô nhìn ánh sáng ngoài động, thử đi ra ngoài nhìn xem, nhất thời cô sợ hãi kêu lên, “Đại nhân, anh xem nè, tuyết bắt đầu tan phải không?”

Tô Tầm theo cô ra ngoài, thấy tuyết đọng từ từ tan ra, anh gật đầu, “Ừ.”

“Anh và mẹ anh trò chuyện ổn không?”

Tô Tầm sững sờ, lập tức nở nụ cười khó hiểu.

“Tàm tạm.”

“Anh còn hận bà ấy không?”

Nụ cười bên môi Tô Tầm càng khuếch trương, anh quay đầu lại, nhìn cô gái đang hà hơi với bả vai quấn băng thật dày, trên người cũng toàn vết thương lớn nhỏ kia, mỉm cười, “Tôi tha thứ cho bà ta rồi.”

Ngay cả hồn phách còn nuốt lấy, cả đời đều là con rối của anh, có cái gì phải hận nữa. 

“Vậy thì tốt rồi.” Nguyễn Kiều Kiều thở phào nhẹ nhõm, thấy giữa chân mày Tô Tầm lộ vẻ thoải mái. Nháy mắt, trong đầu cô lóe lên chút gì đó không đúng, nhưng những suy nghĩ không hợp thực tế này nhanh chóng bị cô bỏ qua.

Làm người hẳn nên nghĩ về chỗ tốt.

Khúc mắc giữa Tô Tầm và mẹ đã giải, chắc về sau anh sẽ trở nên vui vẻ cởi mở. Ít nhất, đừng trở thành trùm phản diện, phải chết đó!

Tuy nhiên, hình như Tô Tầm trở nên cởi mở thật. Ngoài sơn động, ánh nắng rạng ngời, bỗng nhiên anh nắm tay cô.

“Sau này, cô có muốn thử thích tôi không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play