“Thực ra tôi cũng chẳng biết.” Bà mẹ lừa bịp của Tô Tầm rất lâu mới lên tiếng: “Tôi bị phong ấn ở sơn động này nhiều năm rồi, bản thân tôi còn ra không được, chứ đừng nói là dẫn người khác ra.”

“...” Mẹ nó, náo loạn nửa ngày, bà chả có tác dụng gì.

Sắc trời sáng choang, ma nữ tóc trắng biến mất không thấy tăm hơi. Ngay khi Nguyễn Kiều Kiều rối rắm nên đi tiếp hay ở lại chỗ này, Tô Tầm xuất hiện.

Mẹ Tô Tầm quả nhiên lừa bịp, hơi thở của tộc tuyết lang trên người Tô Tầm ắt hẳn khá mạnh, nhưng anh vẫn bị cắn.

Một mình Tô Tầm tới, trông thấy Nguyễn Kiều Kiều, ánh mắt anh thoáng mừng rỡ, lập tức bắt lấy cô.

“Cô ở đây?”

Nguyễn Kiều Kiều gật đầu, trước giờ chưa từng thấy Tô Tầm vui vẻ vậy.

“Đại nhân, anh tới rồi?”

Tô Tầm nắm tay cô rất chặt, mũi giật giật, khứu giác của anh trước sau luôn nhạy bén, “Bị thương?”

Nguyễn Kiều Kiều gật đầu, ánh mắt rơi xuống vết thương đầm đìa máu trên người anh, khẽ hỏi: “Anh cũng bị thương?”

“Tôi không sao.”

Tô Tầm nắm tay cô bước vào sơn động. Đúng lúc Cẩu Bất Lý tỉnh lại, đồng tử da cam nhìn anh, sau đó chợt nhào về phía anh.

Vẫn giống như trước đây, giữa Tô Tầm và Cẩu Bất Lý tuyệt đối là ngược luyến tình thâm, thấy Tô Tầm lại định đá văng Cẩu Bất Lý, Nguyễn Kiều Kiều ôm chặt anh, “Đừng, nó bị thương.”

Tô Tầm lầm bầm một tiếng, chân bị cô ôm chậm rãi rút về, “Tôi cũng bị thương.” Giọng điệu hàm chứa ai oán không nói nên lời.

“Đúng, đúng. Cho nên đại nhân đừng dùng sức, để tôi xem thử vết thương cho anh nhé.”

Vết thương trên người Tô Tầm quả thật rất nhiều, hơn nữa còn nghiêm trọng hơn cô tưởng.

“Đại nhân, anh nhịn một chút.”

Chỗ này điều kiện rất khó khăn, Nguyễn Kiều Kiều chỉ có thể băng bó đơn giản cho Tô Tầm. Hi vọng năng lực tự lành của anh có thể làm anh mau chóng lành tí.

“Đại nhân, sao một mình anh ở đây, bọn họ đâu?”

“Phân tán rồi.”

Tô Tầm lời ít mà ý nhiều, “Tôi đi tìm cô.”

Lời này khiến Nguyễn Kiều Kiều hết sức ngạc nhiên, “Anh lại có thể đi tìm tôi?”

Trước đây Tiểu Manh theo Tô Tầm lâu thế bị bắt, anh cũng không bị lay động, giờ anh lại đi tìm cô.

Đầu óc anh bị tuyết đập à?

“Bọn Chuột Đệ đã tìm được đường ra, tôi đến dẫn cô trở về.”

Lúc Tô Tầm nói chuyện, ánh mắt nhìn về phía Cẩu Bất Lý ngoan ngoãn nằm ở một bên, hỏi: “Sao nó thành bộ dạng này?”

“Bọn tôi bị công kích, sau đó Cẩu Bất Lý biến hình.” Nguyễn Kiều Kiều do dự một giây, bỗng nhìn bên cạnh Tô Tầm.

Ban ngày, ma nữ tóc trắng cũng xuất hiện.

Đúng là quái lạ.

Tô Tầm hoàn toàn không nhìn thấy hình dạng của ma nữ tóc trắng, chỉ có Nguyễn Kiều Kiều thấy được. Mặc dù cô cực kỳ không thích bà mẹ thánh mẫu này của Tô Tầm, song trông thấy một người phụ nữ ở trước mặt bạn khóc bù lu bù loa về con trai bà ta, mà con trai vẫn thản nhiên không biết gì, Nguyễn Kiều Kiều cũng hiếm khi có lòng thánh mẫu.

Quả thật như châm ngôn nói, kẻ đáng trách cũng có chỗ đáng thương.

“Đại nhân, anh tìm được bà ta chưa?” Cuối cùng Nguyễn Kiều Kiều không nhịn được rốt cuộc nói ra. Coi như cô làm chuyện tốt đi, tháo gỡ khúc mắc cho hai mẹ con này. 

“Tìm được xương của bà ta rồi.” Tô Tầm nói xong, ném xương cốt trong lòng xuống đất.

“...”

“Đại nhân!” Nguyễn Kiều Kiều nhặt mấy khúc xương kia, trên khúc xương trắng muốt, còn có một bông hoa trắng y hệt như Mạc Phi đưa cho cô.

“Vậy anh...” Biết chân tướng năm đó chưa?

Còn khinh nhờn di vật của mẹ ngay trước mặt mẹ, cô thực sự không nhìn được.

Vẻ mặt Tô Tầm mệt mỏi rã rời, có lẽ do mệt thật. Vì thế dù Cẩu Bất Lý nức nở dựa gần cầu an ủi, anh cũng hiếm khi không đá Cẩu Bất Lý ra. Trái lại anh tựa vào người Cẩu Bất Lý, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút.

“Không ngờ bà ta chết sớm vậy.”

Nguyễn Kiều Kiều nhìn ma nữ tóc trắng đang lã chã nước mắt, cô lặng lẽ thở dài một tiếng, “Đúng là chết hơi sớm.”

Ma nữ đã biến thành gào khóc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play