Náo loạn nửa ngày, hóa ra mẹ Tô Tầm là một thánh mẫu như vậy. Dứt khoát... bị chết cũng chẳng biết tại sao, có chút đáng thương, nhưng cô cảm thấy giống như là lẽ đương nhiên.

Một ông chồng bụng dạ khó lường, cộng thêm đứa con trai non nớt cần mẹ chăm sóc, bà lại chọn bỏ qua việc chăm sóc con trai, sau đó đưa con trai cho ông chồng ác độc chăm sóc, lấy lý do là ông chồng có năng lực chiếu cố hơn.

Việc này giống hệt thế giới cũ của Nguyễn Kiều Kiều, chồng có khuynh hướng bạo lực gia đình, nhưng vì có tiền, nên mẹ thay cha ngồi tù, sau đó để lại con trai cho ông chồng có tiền hơn chăm...

Đó hoàn toàn là đưa dê vào miệng cọp, não tàn ấy!

Nguyễn Kiều Kiều trợn mắt, “Bà kể những việc này làm chi?”

Ma nữ tóc trắng yếu ớt nhìn cô một cái, lại nhìn Cẩu Bất Lý đang ngủ say trên mặt đất.

“Thật không ngờ nó sẽ thích một cô gái.”

“...” Đợi chút, Nguyễn Kiều Kiều cào tóc, đối với thể loại thánh mẫu này, cô thoáng bực bội không rõ, “Tôi không phải cô gái anh ta thích.” Một bó tuổi rồi, còn dùng ‘cô gái’ cái gì, dứt khoát là... nói không đúng chỗ.

“Không thích cô, sao để cô sinh con trai cho nó?”

“Cẩu Bất Lý là đứa bé thụ thai từ ống nghiệm.” Nguyễn Kiều Kiều lạnh lùng cắt ngang suy nghĩ hường phấn của ma nữ tóc trắng, “Do đó bà đừng nghĩ nhiều.”

Người mẹ này của Tô Tầm quả thật chết rồi còn có trái tim thiếu nữ, lúc còn sống không biết dồi dào cỡ nào, chả trách bộ dạng khôn khéo vậy lại bị người ta lừa.

Dù bác Chó từng nói người thú rất đơn giản thuần khiết, trái ngược với loài người, song cái người này chắc chắn —— ngu xuẩn.

“Cô nuôi nó rất tốt. Quả là đứa bé ngoan, thời điểm mấu chốt còn bảo vệ cô.”

“Đương nhiên.” Điều này Nguyễn Kiều Kiều rất kiêu ngạo, tuy ngay từ đầu cô không phải một người mẹ tốt, nhưng cô đang thử mà.

Thử cho con mình có một tuổi thơ vui vẻ, ăn no mặc ấm, thể xác và tinh thần khỏe mạnh, khoan nói tới việc tràn ngập năng lượng chính trực, song ít nhất tâm hồn lương thiện.

Không giống như Tô Tầm, hoàn toàn như một con quái vật.

“Mục tiêu của tôi là nuôi nó lớn lên không giống cha nó.”

“Tô Tầm?”

Nguyễn Kiều Kiều lạnh lùng ngắt lời ma nữ tóc trắng với hai mắt đẫm lệ, “Tôi chưa từng trải qua chuyện của bà, nên tôi không biết khi đó tôi sẽ lựa chọn thế nào. Nhưng nếu đổi lại là tôi, thì tôi sẽ không làm tổn thương con trai tôi, cho dù là diễn trò cũng để lại bóng ma cho nó cả đời.”

Cô thoáng nhìn Cẩu Bất Lý, không biết ma nữ tóc trắng này làm gì cậu, cậu ngủ rất say.

Hoặc, cũng có thể do mệt mỏi quá.

“Tô Tầm tìm bà suốt.”

Ma nữ tóc trắng cúi đầu, rất lâu cũng chẳng nói gì.

“Tôi biết.”

“...” Biết con khỉ! Còn không nói rõ mọi chuyện đi! Thảo nào cuối cùng Tô Tầm trở thành trùm phản diện, có bà mẹ lừa bịp vậy, rất khó không biến thái đấy!

May mà Cẩu Bất Lý không như thế.

Chẳng qua nghĩ kỹ lại, cả nhà Tô Tầm hình như đều không bình thường. Một bà mẹ thánh mẫu không đáng tin, một ông anh ác độc bất cứ lúc nào cũng muốn giết anh, và một ông cha nghe nói hung ác tàn nhẫn.

Trong nháy mắt, bỗng dưng Nguyễn Kiều Kiều cảm thấy Tô Tầm thật đáng thương.

Nguyễn Kiều Kiều và ma nữ tóc trắng nói chuyện không vui vẻ lắm. Song ma nữ tóc trắng dường như rất thích Cẩu Bất Lý, lượn quanh cậu mấy vòng.

Nguyễn Kiều Kiều chỉ muốn mang Cẩu Bất Lý rời khỏi cái nơi quỷ quái này, mấy ngày rồi không biết Tô Tầm và bọn Chuột Đệ thế nào nữa?

Đám quỷ thần bên ngoài hung tàn vậy, không có ma nữ tóc trắng che chở, chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì đây?

“Yên tâm đi, nó không có gì. Trên người nó có dòng máu của tộc tuyết lang, sẽ không tổn thương nó đâu.”

“Bớt nói nhảm đi.” Nguyễn Kiều Kiều không tin, cô chỉ vào vết thương trên người Cẩu Bất Lý nói: “Trên người nó cũng có, tại sao còn cắn nó?”

Vừa nghĩ tới Cẩu Bất Lý biến hình trong thời điểm nguy hiểm thế là vì những hồn ma tuyết lang chết tiệt này, Nguyễn Kiều Kiều tức không có chỗ phát tiết.

Ai cắn con trai cô, cô sẽ liều mạng với kẻ đó.

“Đó là do dòng máu Cẩu Bất Lý kế thừa quá nhạt, trong khoảng thời gian ngắn không nhận ra.”

“Thôi.” Nguyễn Kiều Kiều phất tay một cái, “Tôi chỉ muốn biết làm sao đi ra ngoài. Ở đây không có đồ ăn, ngay cả nước cũng chẳng có. Chúng tôi muốn ra ngoài.”

Ma nữ tóc trắng rất do dự, Nguyễn Kiều Kiều âm trầm nói: “Cẩu Bất Lý bị thương, giờ còn không thể biến thành hình người, tôi phải mang nó trở về.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play