Ma nữ tóc trắng gật đầu, “Ở núi Tuyết, người thú và con người sau khi chết đều bị núi Tuyết nguyền rủa, luân hồi địa ngục, không được siêu sinh. Mà tôi chối bỏ núi Tuyết, nên hồn phách không tiêu tan, vĩnh viễn bảo vệ ngọn núi Tuyết này.” Ma nữ tóc trắng nói, có lẽ do nhớ lại chuyện cũ bi thương năm đó, bà ta rơi từng giọt nước mắt.

“Việc này tôi đã nói sớm nói với ông ta, nhưng ông ta không tin. Ông ta chẳng biết nghe được tin đồn từ đâu, cho rằng ăn thịt chúng tôi sẽ có thể trường sinh bất lão... Tôi không sợ chết, nhưng người thú tộc tuyết lang không nên có kết cục như vậy, thậm chí con trai tôi... Cô đã nói đấy, hổ dữ không ăn thịt con, nhưng ông ta... ông ta...”

Chân tướng này quá tàn khốc, tàn khốc đến nỗi toàn thân Nguyễn Kiều Kiều rét run.

“Bà nói cha Tô Tầm muốn ăn anh ta?”

Ma nữ tóc trắng lắc đầu, “Có lẽ là ông ta, có lẽ là người trong tộc của ông ta. Tôi không biết nữa. Khi đó, tuyết rơi rất nhiều, tộc tuyết lang của chúng tôi bị diệt tộc trong một đêm. Tất cả người thú đều chết, cha mẹ tôi cũng chết. Chỉ có chị tôi gả cho tộc tuyết hồ, mới tránh được một kiếp.”

Nguyễn Kiều Kiều vẫn hơi mơ hồ, “Thế tại sao... tại sao Tô Tầm nói bà muốn ăn anh ta?”

“Không nói tôi muốn ăn nó, chẳng lẽ nói cha nó muốn ăn nó sao? Lúc ấy tôi đã không chịu đựng được nữa, tôi đoán mình không nuôi nổi nó, chỉ có thể cầu xin cha nó nuôi lớn. Ông ta chắc là một tên khốn kiếp, chiếm được thứ ông ta muốn rồi nên bội tín.”

Sống lưng Nguyễn Kiều Kiều ớn lạnh, cô khó tin mà nổi nhìn ma nữ tóc trắng, “Bà nói thứ ông muốn có được, chẳng lẽ là?”

Ma nữ tóc trắng gật đầu, nét mặt đã khôi phục sự bình tĩnh.

“Núi Tuyết tức giận, năm đó, đám người bọn họ tiến vào gần như đều chết hết. Chỉ còn lại ông ta, ông ta đói đến sắp không chịu đựng được lại trách tôi không nói ra bí mật cho ông ta biết, trách tôi chẳng chịu nói bí mật trường sinh bất lão, ông ta bảo phải ăn sống con trai. Con trai ngoan vậy, đáng yêu vậy, cho dù là bán thú yếu ớt, nhưng cũng là con trai tôi... Tôi không thể... không thể làm thế...”

Ma nữ tóc trắng bụm mặt, một lát sau, mới bật ra một câu từ giữa khe hở.

“Cho nên tôi nói với ông ta, tôi cho ông ta sống, ông ta để con trai tôi sống. Vì vậy... ông ta ăn tôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play