Hung hăng bấm vết thương mình một cái, Nguyễn Kiều Kiều tỉnh lại từ trong giấc mộng.

May mà tỉnh rồi, cô mở mắt ra, phát hiện mình nói sớm quá.

“Á... ma kìa!”

“Suỵt!” Người phụ nữ tóc trắng, không đúng, là ma nữ tóc trắng lắc đầu, “Đừng sợ, tôi thực sự không tổn thương hai người.”

Cũng đúng, bà ta ngay cả Cẩu Bất Lý cũng không sờ được, còn có thể làm cái gì chứ!

Nguyễn Kiều Kiều thở phào nhẹ nhõm, có điều vẫn cảnh giác nhìn bà ta, “Đây là nhà bà?”

Người phụ nữ tóc trắng gật đầu, “Toàn bộ núi Tuyết này đều là nhà tôi.”

Trong bụng Nguyễn Kiều Kiều vui vẻ, “Vậy bà biết làm cách nào ra ngoài không?”

Người phụ nữ tóc trắng tiếp tục gật đầu: “Tôi biết! Nhưng chỗ này, tôi không thể đi ra ngoài.”

“Tại sao?”

Ánh mắt ma nữ tóc trắng rơi trên người Cẩu Bất Lý, mang theo sự quyến luyến sâu sắc, “Vì xương của tôi không tìm được.”

“...”

Sau đó, ma nữ tóc trắng chẳng nói gì thêm, ngược lại nhìn chằm chằm Cẩu Bất Lý đang ngủ say.

“Nó là con trai tôi.”

Nguyễn Kiều Kiều sợ ma nữ tóc trắng vì cô quạnh mà muốn tìm con trai mình, nên cảnh cáo bà ta.

Ma nữ tóc trắng nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, “Nó còn là cháu tôi.”

“...” Cả người Nguyễn Kiều Kiều đều run rẩy, không biết do kinh hoàng, ngạc nhiên, hay sợ hãi, “Bà... bà là mẹ Tô Tầm?”

Nhắc tới Tô Tầm, trong mắt ma nữ tóc trắng lóe lên đau đớn, “Nó nói cho cô biết ư?”

Nguyễn Kiều Kiều do dự một chút, lắc đầu, “Anh ta không muốn nhắc tới bà lắm...”

Đây là lời giải thích thận trọng, nhìn diễn xuất thường ngày của Tô Tầm, chắc là bóng ma lúc nhỏ quá lớn. Mà những bóng ma này không phải từ cha anh, mà từ mẹ anh.

Rất tốt, xem ra hôm nay là một buổi tối giải thích nghi hoặc.

“Nó hẳn rất hận tôi.”

Ma nữ tóc trắng thở dài, “Nó, hiện tại thế nào rồi? Khỏe chứ? Có gầy gò không? Tôi nhớ nó rất kén ăn, biến hình còn đau khổ không? Cha nó có tốt với nó không?”

Ma nữ tóc trắng hỏi một hơi nhiều vấn đề, ở trong mắt Nguyễn Kiều Kiều, đây là một người mẹ cực kỳ yêu con trai, không giống như bà mẹ tội ác chồng chất mà Tô Tầm căm hận.

“Anh ta nói bà muốn ăn anh ta.”

Nguyễn Kiều Kiều nhìn chằm chằm ma nữ tóc trắng, chậm rãi nói một câu.

Những lời này cực kỳ đả kích ma nữ tóc trắng, đầu tiên bà ta khiếp sợ, sau đó là phẫn nộ, trong đôi mắt da cam tràn đầy sự thâm trầm, mái tóc dài cũng dựng thẳng lên.

Nhưng hình dạng kinh khủng này chỉ duy trì một tí, rất nhanh, bà ta buông lỏng.

“Tôi vốn định ăn sống nó.”

“Hổ dữ không ăn thịt con! Huống chi anh ta là con bà... Đợi đã, lẽ nào không phải ruột thịt?”

Ma nữ tóc trắng lắc đầu, “Không, Tô Tầm là con tôi. Là con trai duy nhất của tôi.”

Thấy nét mặt Nguyễn Kiều Kiều vô cùng kinh ngạc và phẫn nộ, ma nữ tóc trắng thu hồi nụ cười, quạnh quẽ thuyết phục: “Cô là con người, cô từng nghe nói chưa? Con người và người thú không thể kết hợp. Nhưng cha Tô Tầm lại là một con người, cô biết tại sao không?”

Nguyễn Kiều Kiều lắc đầu, câu chuyện máu chó tổn hại thiên luận như thế sẽ không phải vì tình yêu nhỉ?

Tầm mắt ma nữ tóc trắng rã rời, giống như đang quay về quá khứ.

“Lúc đó tôi còn nhỏ, cũng chẳng biết ông ta là loài người. Ông ta rất tốt, rất đẹp trai, còn tốt với tôi, hết thảy đều tốt đẹp. Tôi là công chúa tộc tuyết lang, từ lúc sinh ra đến khi trưởng thành, nhiệm vụ của tôi là bảo vệ ngọn núi Tuyết này. Nhưng tôi thích ông ta, tôi muốn ở bên ông ta.”

Lúc ma nữ tóc trắng nhớ lại chuyện cũ, vẻ mặt cực kỳ phức tạp. Thiếu nữ e thẹn gặp được mối tình đầu, hạnh phúc trong tình yêu cuồng nhiệt, cuối cùng trở nên đau khổ vì thất tình.

“Ông ta không thích tôi, tới tìm tôi chỉ vì bí mật của núi Tuyết. Ngọn núi Tuyết này có bộ tộc tuyết lang bảo vệ, cất giấu một bí mật trường sinh bất lão.”

Câu chuyện dường như đi theo hướng rất máu chó rồi.

“Ông ta muốn trường sinh bất lão?”

“Ừ.” Ma nữ tóc trắng khoan thai gật đầu, “Nhưng thế giới này đâu có trường sinh bất lão chứ, chỉ có vĩnh viễn tồn tại ở nơi đây, điển hình như bộ dạng tôi bây giờ.”

“Ý bà là biến thành ma?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play