Nguyễn Kiều Kiều cho rằng mình chết chắc rồi, nhưng cơn đau khủng khiếp khiến cô tỉnh táo. Mở mắt ra, cô đối diện với một đôi mắt đỏ như máu.

Cô sợ hết hồn, đôi mắt đỏ như máu ấy yên lặng nhìn cô một hồi, bỗng bên trong trào ra từng giọt nước mắt to to.

Không phải mấy con sói kia, hơn nữa đôi mắt đỏ như máu ấy còn hơi quen quen. Nguyễn Kiều Kiều tỉ mỉ nhìn, sau đó dè dặt hỏi: “Cẩu Bất Lý?”

Nói xong, đôi mắt đỏ tươi bắt đầu phai màu, từ từ biến thành màu da cam, đồng thời một cái đầu chó chậm rãi nhào vào lòng cô.

Nhưng nhào được phân nửa, không biết vì sao cậu lại do dự, kế đó khóc thút thít lui về sau một bước.

“Ô hú...”

Tiếng hú quen thuộc vậy, không phải Cẩu Bất Lý thì là ai?

“Cẩu Bất Lý, sao con biến thành bộ dạng này?”

Cẩu Bất Lý ô hú một tiếng, cậu nói không ra lời, chỉ có thể nức nở.

“Ngoan, ngoan, đừng khóc! Không có chuyện gì, chúng ta đều không có chuyện gì. Biến thành thế này cũng chẳng sao, càng lớn càng đáng yêu.” Vuốt cái đầu lông xù của Cẩu Bất Lý, Nguyễn Kiều Kiều trấn an.

Cẩu Bất Lý lấy móng vuốt lau nước mắt, rồi ngoan ngoãn nằm sấp bên cạnh cô. Vết thương trên người cô rất nhiều, đây cũng là lý do cậu không nhào lên.

Toàn thân Nguyễn Kiều Kiều đều đau đớn, có điều tinh thần khá tốt. Cô thoáng nhìn xung quanh, một sơn động nhỏ, bên ngoài vẫn là gió tuyết ngợp trời, chẳng qua trời sáng rồi.

“Đây là đâu?”

Cẩu Bất Lý lắc đầu.

“Sao chúng ta tới đây?”

Cẩu Bất Lý liếc bên cạnh sơn động một cái, Nguyễn Kiều Kiều theo tầm mắt nhìn sang, đâu có người nào.

Sơn động này rất nhỏ, tuy nhiên hình như có dấu vết người từng ở lại, vì Nguyễn Kiều Kiều vịn Cẩu Bất Lý đứng dậy, lại phát hiện có thứ như hộp kim chỉ. Chẳng biết chúng bao nhiêu năm rồi, chôn dưới đất có hơi nát vụn.

Còn có một số thứ như chén, nồi, muôi, chậu, Nguyễn Kiều Kiều hứng nước tuyết, đem đi nấu, bản thân và Cẩu Bất Lý đều uống một chút.

Gió tuyết bên ngoài còn rất lớn, bọn họ tùy tiện ra ngoài chắc chắn sẽ lạc đường.

Nguyễn Kiều Kiều ngẫm nghĩ, mình bị trọng thương, Cẩu Bất Lý thì đang biến hình, sơn động này trông vẫn khá an toàn, ở đây một đêm cũng được.

Rất nhanh, trời đã tối. Sơn động cũng tối hẳn.

Cẩu Bất Lý không thể biến thành người, rất uể oải. Hơn nữa cậu rất đói, một mực nằm sấp trước mặt cô không nhúc nhích.

Bên ngoài sơn động mơ hồ có bóng dáng của mấy con sói kia, nhưng không biết tại sao bọn chúng chỉ dám quanh quẩn ngoài động, lại chẳng dám tiến vào.

Xem ra, ở đây quả thật là một nơi an toàn.

Thời tiết rất lạnh, Cẩu Bất Lý lại rất ấm, Nguyễn Kiều Kiều mơ mơ hồ hồ ôm Cẩu Bất Lý ngủ thiếp đi.

Lúc cô ngủ rồi, lại mơ một giấc mộng.

“Cô đến rồi?” Trong sơn động nho nhỏ, một người phụ nữ với mái tóc trắng dài xõa tung bay mang theo cái giỏ bước vào. Dung mạo bà ta rất đẹp, đôi mắt da cam hàm chứa ý cười dịu dàng.

“Bà là ai?”

Người phụ nữ không trả lời, nhìn Cẩu Bất Lý làm ổ ở bên cạnh không nhúc nhích, vẻ dịu dàng trong mắt bà ta giống như muốn tràn ra.

“Nó rất ngoan, cô dạy nó rất ngoan ngoãn.”

Không trách Nguyễn Kiều Kiều sợ hãi, mà thực sự do giọng điệu người phụ nữ này quá đáng sợ. Giống như mẹ ruột của Cẩu Bất Lý đến tìm cô, trong khi bản thân cô chỉ là một bà mẹ mang thai hộ.

Sự thật quá đáng sợ!

Dường như biết suy nghĩ trong lòng Nguyễn Kiều Kiều, người phụ nữ tóc trắng nhìn cô, nở nụ cười chân thành, “Cô đừng sợ, tôi sẽ không tổn thương hai người. Có điều nó rất ngoan... rất ngoan.”

Nói xong, người phụ nữ này hình như cũng không nhịn nổi nữa, đưa tay sờ Cẩu Bất Lý.

“Đừng đụng vào nó!” 

Nguyễn Kiều Kiều mới nói xong, đã thấy tay người phụ nữ xuyên qua cơ thể Cẩu Bất Lý.

Bà ta sờ không được cậu.

“Bà... bà rốt cuộc là thứ gì?”

“Rất khó đoán sao?” Người phụ nữ tóc trắng thở dài, rút tay về, “Tôi là ma.”

“...” Mẹ kiếp, hùng hồn nói mình là ma thế này, Nguyễn Kiều Kiều mới gặp lần đầu.

Đây là mơ, còn là một cơn ác mộng, mau chóng tỉnh lại nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play