“Đừng sợ, trời nhanh chóng sáng thôi.”

Ăn được một ít, thể lực của Cẩu Bất Lý khôi phục tí.

“Mẹ, đừng cử động.” Bỗng nhiên, cậu dán vào tai cô, khẽ nói.

Lúc Cẩu Bất Lý nói chuyện, tay nắm chặt tay cô. Nguyễn Kiều Kiều hiểu, cái đám kia không phải động vật, ít nhất không phải động vật bình thường.

Tay cô nắm chặt dao phay bắt đầu dùng sức.

“Có mấy con?”

Cẩu Bất Lý không nói gì. Nguyễn Kiều Kiều biết, đó là có rất nhiều con.

Xem ra tối nay muốn sống sót quả thật gian nan. Cô cẩn thận ôm Cẩu Bất Lý, “Con nghe đây, lát nữa có thể chạy bao xa cứ chạy.”

“Mẹ...”

“Suỵt... đừng nói chuyện.”

Cánh tay tê rần, tên đó lại thần không biết quỷ không hay xuất hiện cắn cô một cái. So với người thú biến dị khát máu như dã thú, Nguyễn Kiều Kiều bày tỏ thứ này càng đáng ghét hơn.

Vì cô căn bản không nhìn thấy bọn chúng, chỉ có thể dựa vào sức lực và cảm giác, vung dao phay của mình lên.

Cứ tiếp tục như thế, cho dù thứ đó không cắn chết bọn cô, thì sớm muộn gì cô cũng mệt chết.

Hơn nữa, cô phát hiện ra một vấn đề quan trọng: Bọn chúng rất xảo quyệt, khi cô nhúc nhích, bên cạnh hình như không có con nào; Một khi cô mệt mỏi ngừng lại, chúng sẽ bắt đầu tiến lên cắn cô. Rõ ràng không có hình dạng, nhưng cắn đau muốn chết.

Phập một tiếng, tiếng răng nhọn cắm vào máu thịt. Nguyễn Kiều Kiều cầm dao phay vung lên, lại là một con tuyết lang tiêu tan, chẳng nhìn thấy gì.

Chóp mũi chỉ ngửi thấy mùi máu tươi.

Có lẽ cô chống đỡ không được bao lâu nữa. Trời rất lạnh rồi, cô chẳng biết mình bị cắn bao nhiêu cái, sức lực cả người dường như sắp dùng hết.

Cách đó không xa, cô còn nhìn thấy Cẩu Bất Lý đang đau khổ giãy giụa, dao phay cô vung lên, con sói đè Cẩu Bất Lý lập tức tiêu tan.

Hít sâu một hơi, Nguyễn Kiều Kiều gắng gượng, lảo đảo về phía trước.

Cô chỉ còn lại chút sức lực, chỉ cần tạm thời rời khỏi chỗ này, chỉ cần tạm thời có thể chạy là tốt rồi.

Hoặc cô nghĩ ra một cách ngu nhất, nghĩ rằng mình có thể dẫn dắt đám sói thần bí ấy rời đi. Mùi máu trên người cô nồng vậy, dẫn đám sói này đi, ít nhất có thể đổi lấy chút cơ hội sống sót cho Cẩu Bất Lý.

A, từ lúc nào cô vĩ đại thế? Trong lòng khinh bỉ chính mình, thân thể lại liều mạng chạy về phía trước.

Sự thật chứng minh, biện pháp này áp dụng rất trắc trở. Cô lảo đảo, chạy chưa được mấy bước đã nặng nề ngã lăn trên đất.

Trong ánh sáng tuyết, cô có thể thấy rất nhiều con sói trắng như tuyết nhào về phía cô.

Xa xa, mơ hồ có tiếng gào thét thống khổ của Cẩu Bất Lý. Nhưng, cô không còn nghe được nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play