“Mẹ, như vậy ấm hơn chút. Để con vùi mẹ trong tuyết, mẹ đừng cử động.”
“Vậy còn con...”
Cẩu Bất Lý nắm tay cô, “Yên tâm đi mẹ, con không sao.”
Sao có thể không sao được?
“Cẩu Bất Lý, chúng ta cùng nhau ẩn nấp đi.”
“Không còn kịp rồi.” Trong lúc Cẩu Bất Lý nói chuyện, khóe mắt Nguyễn Kiều Kiều trông thấy một mảng trắng sáng lóe lên, cô còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị một lực nặng bắn trúng, cô vô lực ngã xuống trời băng đất tuyết.
“Mẹ!”
Cẩu Bất Lý nhào tới, rút dao phay trên người Nguyễn Kiều Kiều, chặn thế tấn công của vật kia.
“Các ngươi là cái gì?”
Trong bóng tối, Nguyễn Kiều Kiều không thấy rõ thứ trước mặt là cái gì, nhưng Cẩu Bất Lý lại thấy rõ ràng.
“Sói? Các ngươi là sói. Nhưng đây là địa bàn của tuyết hồ, tại sao có sói xuất hiện? Lẽ nào bộ tộc luôn canh giữ ngọn núi này không phải tuyết hồ, mà là các ngươi?”
Nguyễn Kiều Kiều vịn Cẩu Bất Lý loạng choạng đứng lên.
Thực sự không thể tưởng tượng nổi, đâu có đạo lý con trai có mấy tuổi bảo vệ mẹ chứ! Nhờ có con sói chết tiệt này bổ nhào vào cô như vậy, mà dường như cái lạnh của cả người cô đều tan đi.
Cô dùng sức nắm tay, cảm giác được sức lực khôi phục một ít. Cô rút dao phay ra, đứng bên cạnh Cẩu Bất Lý.
“Cẩu Bất Lý, mẹ không nhìn thấy, có bao nhiêu con thế?”
Cẩu Bất Lý thoáng nhìn xung quanh, “Năm con ạ.”
“Năm con, cũng may.”
Nguyễn Kiều Kiều gật đầu, dùng sức siết chặt dao phay trong tay, “Mẹ ghét lạnh, không ngờ đã có áo khoác da sói tới.”
Mới nói đùa xong, chỉ nghe Cẩu Bất Lý quát to một tiếng, “Cẩn thận.”
Nguyễn Kiều Kiều đã bị Cẩu Bất Lý đẩy ra, thân thể gầy yếu của cậu nghênh tiếp con sói trắng kia.
“Tôi nói rồi, không được bắt nạt mẹ tôi.”
“Cẩu Bất Lý!”
Trong gió tuyết, Nguyễn Kiều Kiều chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ. Cô chạy cực nhanh về hướng bóng dáng đó, nửa đường, cánh tay tê rần, cô cúi đầu, cánh tay mình đã bị một cái miệng to như chậu máu cắn.
Mẹ nó! Đau khủng khiếp khiến Nguyễn Kiều Kiều hít vào một hơi. Mặc dù cái tên này là súc sinh nhưng thật đáng ghét. Tuy nhiên nhờ khoảng cách gần vậy, cô mới thấy được diện mạo của nó.
Một con sói có màu lông trắng như tuyết, hàm răng trắng sáng rực. Cô siết chặt dao phay, xoay người bổ một dao.
Cự ly gần thế, Nguyễn Kiều Kiều từng gặp người thú biến dị, còn chém gấu trúc hung tàn, cô đã thuận buồm xuôi gió thì hẳn chém chết con sói này không thành vấn đề.
Nhưng ngay khi cô bổ dao xuống, chuyện kỳ lạ xảy ra.
Một dao chặt xuống, không có máu, con sói trắng ấy giống như làm từ tuyết, tiêu tan trong gió.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Bên kia, hình như Cẩu Bất Lý cũng phát hiện dị thường.
“Mẹ, bọn chúng không phải sói thông thường.”
Không phải sói, thậm chí cũng không phải động vật? Quái vật chém không trúng, cũng chém không chết! Nguyễn Kiều Kiều cầm tay Cẩu Bất Lý, cầm rất chặt, “Bọn chúng đi đâu rồi?”
“Không thấy ạ.”
Cẩu Bất Lý thoáng nhìn xung quanh, “Không biết đi đâu nữa. Mẹ, chỗ này không thể ở lâu, chúng ta phải rời khỏi ngay.”
Lúc này hai mẹ con cũng mặc kệ gió tuyết to, tay nắm tay tiến lên phía trước đầy trắc trở. Gió tuyết to vậy, chẳng những làm con người như Nguyễn Kiều Kiều
chịu không nổi, ngay cả Cẩu Bất Lý cũng bắt đầu chịu không thấu.
Hơi thở cậu dần dần mất ổn định, bước chân chậm lại.
“Cẩu Bất Lý?”
“Mẹ, con đi không được nữa. Mẹ, mẹ đi trước đi.”
“Thằng nhóc thối nói bậy bạ cái gì, sao mẹ có thể bỏ con lại một mình. Không sao, không đi được nữa thì mình nghỉ ngơi một chút, trời sắp sáng rồi, chúng ta chỉ cần kiên trì đến hừng đông là được.”
“Mẹ...”
Nguyễn Kiều Kiều ôm Cẩu Bất Lý, sờ soạng trong ngực nửa ngày, còn sót lại nửa miếng bánh vừng, cô bóp nát đút hết cho cậu.