Chuột to! Chuột to! Chớ ăn nếp của ta[1], lại ăn nếp của ta, ta liền làm thịt mi.

[1]Trích từ bài thơ Thạc Thử (Chuột to) trong Kinh Thi: Chuột là loài gặm nhấm bất nhân, tàn hại hoa màu thóc gạo của dân, còn ám chỉ bọn tham quan, ô lại tham nhũng.

Nguyễn Kiều Kiều đã ba tháng chẳng biết mùi thịt. Ba con Chuột to béo vứt đi thì đáng tiếc lắm.

Lột da, giết, phanh thây, cắt thành miếng, Nguyễn Kiều Kiều làm liền một mạch.

Cẩu Bất Lý cực kỳ hưng phấn, thân thể nhỏ bé thấp lè tè còn vây quanh cô, cái đuôi xù đó vẫy đến mức sắp đứt rời.

Mẹ con đồng lòng, có lẽ cậu biết mẹ mình muốn gì.

Chỗ này không có gia vị, chẳng qua không sao cả, thịt chuột hầm khoai tây cũng là món ngon thượng hạng.

Sợ thịt chuột này có ký sinh trùng hay virus gì đó, Nguyễn Kiều Kiều cố ý hầm nhiều thời gian. Lâu tới nỗi mùi hương xông vào mũi, Cẩu Bất Lý hưng phấn điên
cuồng kêu.

Có thịt ăn, tâm trạng Nguyễn Kiều Kiều rất tốt, lại thấy Cẩu Bất Lý xoay quanh bên chân mình, trong lòng dâng trào chút chua xót.

Giờ Cẩu Bất Lý còn chưa biết nói, thân thể cũng gầy yếu chỉ vì không có thịt ăn.

Lúc này, Nguyễn Kiều Kiều bắt đầu bấm ngón tay, có cần đợi lát nữa ra ngoài cướp thêm một số con Chuột to về không.

Phơi khô Chuột to, muối Chuột to, không có việc gì có thể cho Cẩu Bất Lý làm đồ ăn vặt.

Tối nay, hai mẹ con ăn một bữa cơm no nhất trên thế giới này. Nồi sắt nho nhỏ thấy đáy, ngay cả nước cũng không còn.

Nguyễn Kiều Kiều thỏa mãn đỡ bụng, bên cạnh là Cẩu Bất Lý cũng đỡ bụng giống vậy. Hai mẹ con ợ một cái, lập tức nhìn đối phương bắt đầu cười ha ha.

Nguyễn Kiều Kiều nghĩ, ăn thịt thực sự là chuyện hạnh phúc nhất trên đời. Cho dù ở nghịch cảnh, nhưng có thể ăn một bữa thịt thì tạm thời sẽ không cảm thấy cuộc sống quá khó khăn.

Ban đêm, Nguyễn Kiều Kiều ôm Cẩu Bất Lý chuẩn bị đi ‘tìm thức ăn bổ sung’.

Mũi và thính giác của Cẩu Bất Lý tốt hơn Nguyễn Kiều Kiều, mấy con chuột ẩn náu đều bị bọn họ bắt được.

Chỉ tiếc Chuột to không đủ to, cũng không nhiều. Chưa tới mấy ngày, Chuột to đã bị ăn sạch.

Nếm được mùi thịt, đâu còn nuốt nổi khoai tây chứ!

Nguyễn Kiều Kiều cảm thấy không thể sống tiếp nữa, ở Mỹ Nhân Hương kiếm càng ngày càng ít. Hiện tại Cẩu Bất Lý không có việc gì là hừ hừ rên khẽ, có lẽ ăn thịt nghiện rồi.

Tuy nhiên trong thành phố đừng nói Chuột to, ngay cả một con gián cũng chẳng có, điều này làm Nguyễn Kiều Kiều có lòng mà không có sức.

Không phải cô không nghĩ tới chuyện rời khỏi thành phố Hắc Kim, nhưng bên ngoài loạn lạc thế. Tuy Hắc Kim không được tính là bồng lai tiên cảnh, song ít ra có thể duy trì sự an bình ngắn ngủi.

Cho dù Nguyễn Kiều Kiều có thần lực trời sinh, chẳng qua mang theo Cẩu Bất Lý, hai quyền khó địch bốn tay, còn chưa biết bên ngoài có nguy hiểm gì.

Nhưng kiếm tiền là chuyện bức thiết. Chí ít sẽ trải qua cuộc sống tốt có thể ăn thịt.

Đại khái thành phố Hắc Kim có hai loại người có tiền: Một loại là nắm giữ nguồn tài nguyên nước tinh khiết, còn một loại là khai thác mỏ.

Mỏ này cũng không phải là mỏ bình thường. Trước đây Nguyễn Kiều Kiều từng đánh chủ ý lên khu mỏ, nhưng bị Sai Nhĩ phá hỏng ý định.

Năm nào hắn cũng giúp đi tìm người đào mỏ, song trước giờ chưa từng có ai trở về.

Có đi không có về, thuộc tin tức nội bộ, Nguyễn Kiều Kiều lập tức dẹp bỏ ý định.

Sau đó cũng chỉ còn dạng người nắm giữ nguồn nước tinh khiết. Chuyện này càng không phải trò đùa, nước tinh khiết của thành phố Hắc Kim bị thành chủ kiểm soát trong tay, người thường muốn tiếp cận căn bản là chuyện không thể nào.

Nhưng gần đây, Hắc Kim có thêm một cách kiếm tiền khác. Chỗ này có một đấu trường thú, tương tự như kiểu boxing ngầm trước kia.

Nghe nói hệ số nguy hiểm không thua kém boxing ngầm, thường xuyên có người thú thẳng người đi vào, mà nằm ngang đi ra.

Nguyễn Kiều Kiều không nghĩ tới chuyện mạo hiểm kiểu này.

Thịt quả thực rất quý, nhưng giá trị sinh mạng càng cao hơn.

Hôm nay, Nguyễn Kiều Kiều từ Mỹ Nhân Hương trở về đã khuya lắm rồi. Cô đếm tiền đồng trong tay, nhưng lòng lại chẳng có chút cảm giác phát tài.

Mỗi ngày gặm khoai tây, gặp đến mức mắt cô nổ đom đóm, hận không thể bắt Cẩu Bất Lý tới cắn hết ngụm này
tới ngụm khác cho đỡ thèm.

Song —— Hổ dữ không ăn thịt con.

Thôi thôi.

Dưới trường hợp như thế, Nguyễn Kiều Kiều nhặt được một con Husky.

Ở thành phố Hắc Kim, động vật quá ít, đặc biệt còn là động vật béo tốt bị thương.

Cô không thể xác định được xuất hiện trước mặt cô rốt cuộc là chó hay loài gì? Nhìn lỗ tai thì khá giống Sai Nhĩ và Cẩu Bất Lý, hơn nữa cực giống con Husky ngu ngốc cô và bạn học từng nuôi.

Tuy nhiên ánh mắt tên này sâu kín, lạnh lùng nhìn cô, dù cho chân sau còn đang chảy máu, nhưng tư thế vẫn cực kỳ hung dữ mạnh mẽ.

Căn bản chẳng có dáng dấp của loài Husky ngu ngốc.

Có điều, vậy thì sao?

Nguyễn Kiều Kiều khẽ liếm môi, nhấc tay lên, con Husky vẫn nhìn chằm chằm cô kia đã bị cô vác về nhà.

“Cẩu Bất Lý! Tới đây tới đây tới đây nào, tối nay khai trai nè!”

Cô mở cửa ra, một thứ mềm mại nhào tới, đương nhiên là con trai ngoan đáng yêu của cô.

Nguyễn Kiều Kiều ném con Husky xuống đất, nhìn tỉ mỉ tên nhóc này. Màu lông sáng, béo tốt, sờ soạng bộ lông cũng chẳng có rận, sạch sẽ hơn người thú cô từng gặp.

Là thú cưng của người có tiền nuôi ư?

Nguyễn Kiều Kiều do dự, cô là một người phụ nữ ghét phiền toái. Mà bây giờ, hình như cô nhặt được một phiền toái to rồi.

“Cẩu Bất Lý, chúng ta bỏ phiếu đi, tối nay ăn nó nhé?”

Nguyễn Kiều Kiều lấy dao phay ra, “Nó ngon hơn Chuột to lần trước nhiều lắm.”

Cô vừa nói xong, chợt nghe Cẩu Bất Lý ô hú một tiếng, nhào lên người con Husky to đùng, vừa cọ vừa liếm.

Liếm... liếm cái chân bị thương của nó.

“... Có ghê quá không?” Nguyễn Kiều Kiều xách Cẩu Bất Lý lên, hai mắt to to của Cẩu Bất Lý ngập nước.

“Ra vẻ đáng yêu cũng vô dụng! Tối nay ăn nó.”

“Ô hú….”

Cô gõ đầu cậu, “Đã bảo là chó, đừng bắt chước sói tru!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play