Núi Tuyết phía sau thành phố Lạc Hoa trông chỉ là một rặng núi thông thường, nhưng sau khi đi vào không bao lâu, đoàn người Tô Tầm lập tức gặp phải đại tuyết.

Mũi của người thú đặc biệt không nhạy trong núi Tuyết, cộng thêm gió tuyết, chẳng bao lâu sau đám người Nguyễn Kiều Kiều đều mất phương hướng.

Đây không phải là chuyện hỏng bét nhất, chuyện hỏng bét nhất là bọn họ còn đi rời ra.

Rõ ràng Nguyễn Kiều Kiều nhớ mình luôn đi theo bước chân Tô Tầm, nhưng gió tuyết làm cô mờ mắt, chốc lát sau cô phát hiện mình lạc đàn.

Nhưng cũng không quá tệ lắm, vì khác với lần trước một mình tác chiến, lần này Cẩu Bất Lý vững vàng dán trong ngực cô.

“Cẩu Bất Lý, hình như chúng ta lạc đường rồi.”

Hai người tạm dừng đằng sau một khối đá to, gió tuyết quá mạnh, cô bước một bước tuyết đã dâng đến đầu gối.

“Tại sao mẹ cảm thấy hình như chúng ta đã tới chỗ này nhỉ?”

Cẩu Bất Lý níu tay áo cô, gật đầu, không chút khách sáo khinh bỉ chỉ số thông minh của mẹ, “Mẹ, chúng ta đi qua nơi này lần thứ ba rồi.”

Vậy quả thực đã lạc đường.

“Cẩu Bất Lý, con có thể ngửi được mùi của những người khác không?”

Cẩu Bất Lý lắc đầu, ánh mắt xin lỗi.

“Mẹ, bên này lạnh quá, mũi con dường như đông lại rồi.”

Cẩu Bất Lý ngửi không ra mùi của những người khác, nếu nghĩ theo hướng tích cực tí, thì bên này tạm thời không có kẻ địch. Nguyễn Kiều Kiều ôm Cẩu Bất Lý, véo véo chóp mũi hồng hồng của cậu, “Sắc trời tối rồi, mẹ nghe Chuột Đệ nói, ban đêm chỗ này rất nguy hiểm, chúng ta phải tìm một nơi an toàn.”

Nhưng tuyết lớn đầy trời, khắp nơi toàn một mảng trắng xóa, đâu có chỗ an toàn chứ!

“Mẹ, mẹ đi theo con.”

Sợ lạc mất, Cẩu Bất Lý luôn nắm chặt tay cô, hai người không biết đi bao lâu trong gió tuyết, cuối cùng đến chính giữa mấy khối đá to.

“Mẹ, chúng ta nghỉ ngơi tại đây một đêm trước đi. Đợi ngày mai trời sáng hẵng đi tiếp.”

“Ừ.”

Tuyết càng lúc càng nhiều, dầu lúc tới đã có chuẩn bị, nhưng Nguyễn Kiều Kiều vẫn rét run. Gió tuyết to quá, muốn nhóm chút lửa cũng không được.

Cái đuôi to to của Cẩu Bất Lý quấn quanh Nguyễn Kiều Kiều, “Mẹ, tức khắc không lạnh nữa.” 

Tuy... tuy nói vậy, song hiện giờ một mặt yếu ớt khi làm con người của Nguyễn Kiều Kiều đã xuất hiện. Cô không kháng lạnh được như Cẩu Bất Lý.

Cô rất muốn ngoan cường kiên định trước mặt con trai, có điều lạnh tới nỗi hàm răng run run, rất lâu cô cũng không thốt nổi một câu đầy đủ.

“Mẹ, ăn chút gì đi.”

Cẩu Bất Lý lấy bánh vừng trong người đút cho Nguyễn Kiều Kiều một miếng. Quá lạnh rồi, lạnh tới miệng không mở được.

Cẩu Bất Lý sờ mép Nguyễn Kiều Kiều, buộc cô hé miệng.

“Mẹ, mẹ đừng ngủ, trời lập tức sáng ngay.” Cậu liên tục nói liên miên bên tai cô.

Không ngủ, cô thực sự không muốn ngủ đâu, lạnh quá, chỉ cần ngủ là không lạnh nhỉ?

Cẩu Bất Lý biết, lúc này nếu Nguyễn Kiều Kiều ngủ, thì sẽ không tỉnh lại nữa. Cậu hết cách, đành cắn tay cô.

Thằng nhóc này...

Cơn đau khủng khiếp làm đầu óc Nguyễn Kiều Kiều hơi tỉnh táo.

“Đau quá.”

Cẩu Bất Lý đút bánh vừng cho cô, “Mẹ, ăn thêm chút đi, ăn sẽ ấm lên nhiều.”

Không biết vì ăn thêm đồ hay sao, cô cảm thấy bụng ấm một chút, toàn thân cũng dễ chịu tí.

“Cẩu Bất Lý, trời tối rồi, nhưng vì tuyết trắng nên còn sáng sao?”

Cẩu Bất Lý dùng sức véo tay cô, lỗ tai cảnh giác dựng thẳng, “Mẹ, có mùi khác tới.”

Nguyễn Kiều Kiều lập tức tỉnh táo, “Là đám người đại nhân sao?”

Cẩu Bất Lý lắc đầu, đứng dậy, chắn trước mặt cô, “Mùi lạ, tràn ngập thù địch.”

“...” Mẹ kiếp, đúng là nhà dột còn gặp mưa.

“Tính sao bây giờ?” Tay cô cóng tới mức mất cảm giác rồi, dao phay cũng cầm không nổi.

Cẩu Bất Lý suy nghĩ một chút, bắt đầu dùng sức đào tuyết.

“Mẹ, chúng ta tránh trong tuyết trước đã.” Không chỉ thế, cậu còn lấy ít rêu trên tảng đá lớn bên cạnh, nhét vào lòng Nguyễn Kiều Kiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play