Để ngụy trang, không muốn bị người ta biết mình là loài người yếu đuối, cho nên Nguyễn Kiều Kiều luôn đeo băng đô tai mèo giả kia.
Cô vẫn luôn làm thế, Tô Tầm cũng không có dị nghị. Chẳng qua hôm nay ánh mắt anh thực sự rất kỳ quái, do đó trong lòng Nguyễn Kiều Kiều không nhịn được gióng hồi chuông báo động.
Một lát sau, cuối cùng Tô Tầm mở miệng, “Thật không ngờ hắn lại có thể thích kiểu như cô. Tôi còn tưởng hắn thích Liễu Như Yên.”
Những lời này xẹt qua trong đầu Nguyễn Kiều Kiều, cô giống như bị thiên lôi đánh trúng.
Đúng, quả thực là thiên lôi.
Gần đây trí nhớ của cô càng ngày càng không xong, vậy mà đã quên mất, vốn dĩ vua thổ phỉ ngang ngược cũng là bề tôi dưới váy nữ chính, là một người hoang dã nhất trong mấy anh nam chính, hình như tên Mạc Phi?!
Lừa đảo, sét đánh cuồn cuộn, cái thế giới tràn đầy máu chó này!!!!
Nguyễn Kiều Kiều thực sự hết chỗ nói.
Cái tên Mạc Phi thích đùa thế kia, thực sự là vua thổ phỉ bá đạo ngang ngược trong tiểu thuyết sao? Người đàn ông hoang dã từng vô số lần dùng tư thế trêu người hơn cả nam chính AV thắng được thể xác và tinh thần của nữ chính, lại là Mạc Phi, anh chàng hiền khô như tên ngốc?
Thế giới này đang lừa gạt cô mà.
Nguyễn Kiều Kiều dè dặt nhìn Tô Tầm, luôn cảm thấy hình như anh đang cất giấu bí mật gì đó.
“Anh biết Mạc Phi?”
“Không biết.”
Thế là biết rồi.
Chẳng phải vì biết, nên mới hạ thủ lưu tình ư?
Trong lúc Nguyễn Kiều Kiều nghĩ vậy, giọng nói nghiến răng nghiến lợi của Tô Tầm vang bên tai.
“Phải giết hắn.”
“...”
Không thể không nói, Tô Tầm thực sự càng lúc càng nóng nảy.
Từ ngày đó trở đi, không biết là Mạc Phi trốn không gặp, hay quả thật bị Tô Tầm giết rồi, dù sao một khoảng thời gian rất dài, kẹo vừng trong bếp Nguyễn Kiều Kiều đều không bị mất.
Ước chừng trôi qua mấy tháng, chiều cao Cẩu Bất Lý chậm rãi tăng lên, tuy vẫn là một shota đáng yêu, nhưng so với trước đây, cậu đã gầy đi rất nhiều. Điều này làm Nguyễn Kiều Kiều đau lòng hồi lâu.
Song tiến sĩ Gấu nói đó là bình thường. Cẩu Bất Lý là con trai Tô Tầm, thừa kế sự mạnh mẽ của người bán thú, nên chiều cao cũng tăng lên theo.
Tuy nhiên tiến sĩ Gấu nói có một chuyện không bình thường, chẳng hạn như Cẩu Bất Lý không biến thân lâu lắm rồi.
Mặc dù biến thân quá nhiều lần cũng không tốt, nhưng nếu thực sự không biến thân, tiến sĩ Gấu lại lo đến lúc đó Cẩu Bất Lý không thể khống chế, dẫn đến tổn thương lớn hơn.
Việc này khiến Nguyễn Kiều Kiều càng đau lòng.
Nhưng mỗi ngày Cẩu Bất Lý đều ăn ngon ngủ ngon, cũng không có dị thường gì, càng không thể ép cậu biến thân, nên Nguyễn Kiều Kiều chỉ có thể vừa lo lắng, vừa cẩn thận quan sát, chỉ sợ ngày nào đó bỗng dưng cậu biến thân.
Không chỉ thế, tình cảm giữa Cẩu Bất Lý và Tô Tầm dường như được bồi dưỡng trong mấy tháng này, càng ngày càng hòa hợp.
Mỗi khi ăn xong, Cẩu Bất Lý sẽ đến phòng Tô Tầm, hai cha con chẳng biết làm gì. Nguyễn Kiều Kiều từng đi xem một lần, hai cha con đều đang đọc sách, cái đuôi xinh đẹp đong đưa qua lại, cực kỳ đáng yêu.
Rất nhanh, mùa đông ở thành phố Lạc Hoa đến rồi.
Mùa đông bên này hơi lạnh, cũng có tuyết. Nghe nói ở đây có một ngọn núi tuyết lớn, chính là ngọn núi cho ra bông hoa trắng kia, chẳng qua rất ít người có thể tiến vào, bởi sau khi tiến vào đều có rất ít người đi ra.
Chuột Đệ nói, đó là sào huyệt của Mạc Phi, bọn họ tiến vào lâu rồi cũng không tìm được Mạc Phi, núi Tuyết cũng là một bí ẩn chưa có lời đáp.
Tô Tầm không thích tuyết, nhất là những ngày tuyết rơi, tâm trạng anh cực kỳ tồi tệ. Dù cho lấy kẹo vừng trấn an anh, song sắc mặt anh vẫn rất khó coi.
Cuối cùng, Nguyễn Kiều Kiều đành tung đòn sát thủ.
“Đại nhân, lạnh như thế chúng ta ăn lẩu đi?”
“Lẩu, là cái gì?”
Nguyễn Kiều Kiều dường như có một đôi tay khéo léo, trồng cái gì cũng đều sống được, ớt và cà tím tại Hắc Kim đã thành vùng rồi, dì Heo có gửi một ít tới. Chẳng những vậy, tại Lưu Thủy và Lạc Hoa, Nguyễn Kiều Kiều cũng tìm được ít hạt giống.
Thậm chí cô còn phát hiện ra một gốc cây hoa tiêu sắp chết. Cô cẩn thận trồng lại, vốn cho rằng nó sẽ chết, dù gì lá đều rụng hết mà. Song nó lại ngoan cường sống tiếp, mấy ngày nay còn ra hạt tiêu.
Nguyễn Kiều Kiều hết sức xúc động, cuộc sống như thế, dường như có chút tương tự trước kia.
Tô Tầm chẳng có hứng thú với việc một đám người ngồi lại với nhau ăn nồi lẩu lớn. Đặc biệt, trọng điểm là còn phải tự mình động thủ, anh tuyệt đối không muốn.
Nhưng lúc Nguyễn Kiều Kiều đút một miếng thịt gà nóng hổi vào miệng Tô Tầm, anh chợt mở to hai mắt.
“Ngon quá.”
“Ngon thì tự mình ăn đi.”
Hôm nay Nguyễn Kiều Kiều còn ôm ra một thứ, là thứ cô tìm được tại tầng hầm nhà bếp. Tầng hầm chẳng biết đã bỏ hoang bao lâu, không có cái gì. Nguyễn Kiều Kiều mò mẫm trong đó rất lâu, thời gian không phụ lòng người, lại bị cô tìm được một chai rượu nho.
Chẳng biết có phải do chủ nhân trước đó lưu lại không?
“Đại nhân, muốn nếm thử không?”
“Rượu?”
Tô Tầm lắc đầu.
Tiến sĩ Gấu cũng lắc đầu, bản thân ông đang ngậm một miếng gà nóng hổi, thỏa mãn hít một hơi.
“Đại nhân không thể uống rượu.”
“Tửu lượng không tốt sao?”
“Coi như thế đi, dù gì đại nhân không thể uống rượu.”
Nguyễn Kiều Kiều thoáng rối rắm, “Là không thể uống rượu, hay không được dính chút cồn nào?”
“Không được dính chút nào.”
Nguyễn Kiều Kiều càng thêm rối rắm, cô phải nói sao cho bọn họ biết, trong thịt gà cô có bỏ thêm rượu đây?
Chẳng qua nhìn dáng vẻ Tô Tầm, ắt hẳn không có chuyện gì lớn. Cô không tin, chút xíu rượu đó có thể làm Tô Tầm say.
Bên này rau rất ít, có cũng chỉ là khoai tây và vừng, mặc dù chẳng biết Tiểu Manh tìm được súp lơ ở chỗ nào, nhưng đồ tốt vậy lại không ai hỏi han.
Tất cả mọi người vội vàng ăn thịt, chỉ có Nguyễn Kiều Kiều là phì phì ăn rau. Bọn họ chỉ biết thức ăn trong nồi mới là ngon nhất. Không ai ăn càng tốt, một mình cô độc hưởng.
Mọi người cùng nhau ăn vui vẻ, có thể uống rượu thì uống một chút, ai cũng chẳng để ý Cẩu Bất Lý cầm một ly nhỏ lên uống cả.
Nguyễn Kiều Kiều sợ hết hồn, “Cẩu Bất Lý, con không sao chứ?”
“Không có gì đâu mẹ.”
Ánh mắt Cẩu Bất Lý sáng lấp lánh, khuôn mặt bánh bao nổi một rặng mây đỏ ửng.
Nguyễn Kiều Kiều cẩn thận nhìn Cẩu Bất Lý, hình như cậu di truyền từ cô, không nói ngàn chén không say, nhưng chút rượu này hoàn toàn không thành vấn đề. Nhất thời lòng cô thả lỏng.
Cuối cùng một nồi lẩu to toàn bộ đều được ăn sạch, cô ôm Cẩu Bất Lý đã ngủ say về phòng. Lúc quay lại thu dọn tàn cuộc, nào ngờ cô phát hiện Tô Tầm chưa đi.
Anh tựa dưới tàng cây, ngủ rất an ổn, tóc đen như mực, lông mi thật dài rũ xuống, đẹp như một bức tranh.