Hiệu quả làm việc của Tô Tầm rất cao, trong mấy ngày đã bắt được mấy tên thủ lĩnh thổ phỉ. Điều này làm Nguyễn Kiều Kiều mãnh liệt hoài nghi rằng, thời gian trước Tô Tầm mặc kệ không hỏi, thực ra là kéo dài.

Nhưng Mạc Phi, vẫn không bắt được.

“Sao thế, đại nhân muốn để mấy tên thổ phỉ kia làm con tin à?”

Chuột Đệ lắc đầu, “Sao có thể chứ! Giết luôn rồi. Mấy tên này căn bản vô dụng với Mạc Phi.”

“...”

Sự phát triển của thế giới này luôn luôn khác với suy nghĩ của cô. Thôi, Nguyễn Kiều Kiều vỗ vỗ đầu, thế giới của Tô Tầm cô vĩnh viễn không hiểu nổi.

“Được rồi, tâm trạng đại nhân không tốt lắm, cô có cần làm chút đồ ăn cho anh ta không?”

Nguyễn Kiều Kiều cực kỳ nghi ngờ, “Làm chút đồ ăn, tâm trạng anh ta có thể tốt lên sao?”

“Chắc vậy.” Chuột Đệ vuốt cằm, “Nếu là tôi, Tiểu Manh làm đồ ăn cho tôi, tôi thực sự...” Chuột Đệ nói tới đây, sắc mặt trở nên khó coi.

Cuối cùng, hắn sâu kín nói một câu, “Tiểu Manh làm đồ ăn cho tôi... Hehe, cho dù có độc chết tôi, tôi cũng cam tâm ăn.”

“...”

Hai người này từ lúc nào ở bên nhau nhỉ? Tại sao cô không biết gì? Không thể không nói, thế giới này thực sự quá kỳ diệu.

Tâm trạng Tô Tầm xác thực rất kém, có điều may mà anh là một kẻ tham ăn. Bởi lúc đưa kẹo vừng lên, sắc mặt anh hòa hoãn hẳn.

“Đại nhân, ngọt không?”

“Ừ.” Tô Tầm gật đầu, ngậm một viên kẹo vừng, anh nghiêng đầu nhìn Nguyễn Kiều Kiều, “Tại sao cô biết làm mấy món này?”

“Chậc...” Nói cô từ thế giới khác tới ư? Dứt khoát là tìm chết.

“Có lẽ tôi khá thông minh, hơn nữa thích ăn đồ ngon.”

Tô Tầm bẻ một viên kẹo, đút cho cô, “Cô cần đuôi không?”

Đuôi của Tô Tầm sao? Cái đuôi lông xù ấy, có chút động lòng nha.

“Tôi sẽ chặt cái đuôi của hắn, tặng cho cô làm dây thừng.”

“...” Khoan đã, hắn là chỉ Mạc Phi à?

Nguyễn Kiều Kiều thực sự hiếu kỳ, “Tên Mạc Phi đó quả thực là thủ lĩnh thổ phỉ ư?”

Mặc dù biết thế giới này không thể dùng lẽ thường phán đoán, song Nguyễn Kiều Kiều xác thực có chút ngạc nhiên. Nhìn tính cách Mạc Phi đi, hoàn toàn không giống thủ lĩnh thổ phỉ tàn nhẫn, mà giống một tên thích đùa thôi.

Người như vậy, có thể giết người không chớp mắt sao?

“Trước đây không xác định, giờ thì xác định rồi. Phải giết hắn.” Tô Tầm bóp nát một viên kẹo vừng, nghĩ đến Mạc Phi, ánh mắt anh hết sức tàn nhẫn.

Nguyễn Kiều Kiều le lưỡi, hình như cô khiến tâm trạng Tô Tầm tệ hơn nhỉ.

Từ sau ngày đó, nhà bếp của Nguyễn Kiều Kiều không mất đồ ăn nữa. Tên Mạc Phi kia bị trúng tên ngay ngực, còn có thể nhẹ nhàng nhảy qua đầu tường, ắt hẳn không phải nhân vật bình thường.

Do đó, sau khi tổn thất mấy binh lính, Mạc Phi cũng trả miếng lại.

Tô Tầm nhận được cấp báo từ thành phố Lưu Thủy, nói rằng Mạc Phi tấn công Lưu Thủy, còn cướp luôn một nhóm lớn khoáng thạch, ngay cả lão thành chủ kia cũng chết trong trận chiến.

Điều này làm sự phẫn nộ Tô Tầm vốn kiềm nén dứt khoát sụp đổ hoàn toàn. Chừng mấy ngày, tất cả mọi người đều không thể nhìn thẳng mặt Tô Tầm. Cuối cùng, kế hoạch hơi độc của tiến sĩ Gấu mới khiến Tô Tầm nở nụ cười.

Nghe nói lúc đi thực thi kế hoạch, vì nội dung quá mức tàn nhẫn, nên Nguyễn Kiều Kiều không được phép đi. Chẳng qua, khi Tô Tầm trở lại, vẻ mặt rạng rỡ làm Nguyễn Kiều Kiều không khỏi hơi hoảng sợ.

Hình như anh có chút chưa thỏa mãn.

“Mạc Phi chết rồi ư?”

Cái tay bóp kẹo vừng của Tô Tầm lại bắt đầu dùng sức, sột sột sột, mảnh vụn kẹo vừng rơi đầy đất.

“Chưa.”

“Không lẽ toàn bộ đều san thành bình địa rồi?”

“Haha... nếu đơn giản thế, cũng đâu đến mức làm người của hai thành phố sợ hãi. À... ngược lại tôi thật ra muốn xem hắn có thể trốn đến chỗ nào?”

Lúc Tô Tầm nói lời này, bỗng nhiên ánh mắt nhìn về phía cô.

“Sao vậy?”

Tô Tầm quét mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, cuối cùng nhìn lỗ tai mèo trên đầu cô, ánh mắt tối sầm lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play