Tô Tầm như vậy càng giống Cẩu Bất Lý. Nhìn kỹ, ngũ quan của hai cha con rất giống nhau, đều đẹp một cách tinh tế, chẳng qua bình thường Tô Tầm cho người ta cảm giác quá lạnh, nên không đáng yêu như Cẩu Bất Lý.

Nhưng tóm lại là hai cha con, mặt mũi giống như đúc, quả thực xinh đẹp, tựa như một bức tranh.

Nguyễn Kiều Kiều phải thừa nhận, mình là một người nhìn mặt. Nếu không phải nhìn mặt, thì chắc cô sẽ cảm thấy Tô Tầm là tên khốn kiếp, mặc dù anh đúng là vậy.

Có một tên khốn kiếp làm cấp trên của mình, cảm giác thế nào?

Chậc, nghĩ kỹ lại, thật ra vẫn có thể nhịn, nhất là tên cấp trên này có ngoại hình không tồi.

Nguyễn Kiều Kiều rót rượu nho cho mình, chỉ còn lại có non nửa ly, cô một hơi uống sạch. Trước đây lúc ở nhà, bao giờ rảnh rỗi ba luôn luôn làm một ly nhỏ với cô, lần nào cũng bị mẹ rít gào hồi lâu. Giờ nhớ tới, ngày tháng vui sướng, ầm ĩ với nhau, bảo vệ nhau kiểu này không còn tồn tại nữa rồi.

Ánh trăng rất đẹp, thích hợp để thương cảm.

Nguyễn Kiều Kiều thoáng nhìn Tô Tầm, cái người này ngủ ở đây sẽ không bị cảm chứ?

Chắc không đâu, người thú toàn có thân thể khỏe mạnh, anh còn có một cái đuôi có thể làm chăn mà. Tuy nhiên, hiện tại anh đang ở hình người thôi.

Sau khi Nguyễn Kiều Kiều thu dọn xong, quyết định đánh thức Tô Tầm. Mặc dù cô có sức lực có thể ôm Tô Tầm về phòng bằng kiểu ôm công chúa, song cô không muốn ngày mai không thể nhìn thấy mặt trời.

Khi tay mới vừa đụng vào Tô Tầm, Nguyễn Kiều Kiều nghe được phía sau có một giọng nói quen thuộc.

“Người đẹp!”

“...”

Nguyễn Kiều Kiều còn chưa kịp rút dao phay của mình, Mạc Phi lâu rồi không gặp, biến mất không còn tăm hơi kia đã nhào tới, ôm Nguyễn Kiều Kiều. Cái đầu mềm mại cọ cọ trên vai cô, dáng vẻ vô cùng thân thiết, “Người đẹp, tôi rất nhớ cô.”

“...”

Biến hóa này quá nhanh, Nguyễn Kiều Kiều không thể chịu nổi, một lát sau, cô mới hắng giọng một cái, “Sao anh lại tới đây?”

“Ờ.” Mạc Phi rút thanh trường đao trên người, đẩy cô ra, “Khoan đã, thiếu chút nữa quên mất việc quan trọng, để tôi giết cái tên tạp chủng này rồi hẵng nói.”

Nói xong, hắn nhìn Tô Tầm đang ngủ an ổn dưới tàng cây.

“Khoan!” Nguyễn Kiều Kiều nhào qua, “Anh làm gì vậy?”

“Á... người đẹp, cô lại chủ động ôm tôi, vui ghê. Người đẹp nè, cô ôm tôi thêm một cái đi.” Mạc Phi cọ cọ, gương mặt điển trai mang theo nụ cười đơn thuần.

Nguyễn Kiều Kiều hít sâu một hơi, “Cút sang một bên, rốt cuộc anh tới đây làm gì?”

“Giết anh ta, có người dùng số tiền cả đời tôi mới kiếm được bảo tôi lấy mạng chó của anh ta.”

Có người? Là Tô Minh sao?

“Không được, anh không thể giết anh ta.”

Nguyễn Kiều Kiều rút dao phay ra, chắn trước mặt Tô Tầm, “Nể tình ngày đó anh không giết tôi, hôm nay tôi cho anh đi. Lần sau nếu anh còn tới nữa, chúng ta sẽ là kẻ địch.”

“Người đẹp...”

Tay Mạc Phi vô lực rũ xuống, đôi mắt xám đậm rực rỡ của hắn chợt sa sút, vẻ mặt chán chường, “Người đẹp, cô lại vì tên tạp chủng này quơ đạo với tôi? Người đẹp, cô không thích tôi ư?”

“...” Nguyễn Kiều Kiều đau đầu, “Chúng ta thân lắm hả? Tôi nói thích anh lúc nào, còn nữa...” Cô cắn răng, lạnh lùng nói: “Đừng gọi anh ta là tạp chủng, vì anh ta là cha của con trai tôi.”

“Con trai?!”

Ánh mắt Mạc Phi chỉ có thể dùng từ quỷ dị để hình dung.

“Người đẹp, cô lại sinh con cho một tên tạp chủng?”

“Được, tình hữu nghị của chúng ta đến đây chấm dứt. Không đúng, chưa từng có bắt đầu.”

Lâu rồi Nguyễn Kiều Kiều không dùng dao phay, nhưng động tác không chút nào không thạo. Mạc Phi giống như bị đả kích lớn vậy, chưa kịp phản ứng gì, cho đến khi bả vai nằng nặng, hắn mới như tỉnh mộng.

“Người đẹp, cô lại muốn giết tôi...” Mạc Phi nghiêng đầu, nhìn dao phay trên vai, sâu kín mở miệng.

“Tôi nói rồi, cơ hội chạy tôi chỉ cho anh một lần.”

“Người đẹp, đừng, tôi chỉ tới thăm cô chút thôi.”

Nguyễn Kiều Kiều thu hồi dao, cứ giết chết Mạc Phi thế này, nhất là Mạc Phi không hề ngăn cản, cô thực sự không quen lắm, giống như ra tay với người già trẻ em ấy.

“Anh đi đi.” Cho dù chết, cũng đừng chết trước mặt cô.

“Tôi không đi.” Mạc Phi đè bờ vai chảy máu, đáng thương nói: “Tôi muốn đi theo cô, cô đi đâu, tôi đi đó.”

Nguyễn Kiều Kiều hối hận, hắn phải một đao chém chết cái đuôi này.

“Tôi có con rồi.”

“Tôi và cô cùng nhau nuôi.”

“Tôi là thuộc hạ của Tô Tầm.”

“... Cùng lắm, tôi để anh ta chết thoải mái tí.”

“... Tôi không thích anh!”

“Lẽ nào cô thích tên tạp chủng này! A! Tôi phải giết anh ta!”

“... Mẹ kiếp, có chịu kết thúc không?”

Ngay khi Nguyễn Kiều Kiều quơ dao lần nữa đánh về phía Mạc Phi, bả vai cô trầm xuống, chẳng biết Tô Tầm đã thức dậy từ lúc nào.

“Rốt cuộc mày tới rồi.”

Lúc Tô Tầm nói câu đó, Nguyễn Kiều Kiều kinh ngạc phát hiện trong phút chốc ấy, tính cách thích đùa của tên Mạc Phi trước mặt biến mất không thấy tăm hơi.

“Tạp chủng, mày giả vờ ngủ!”

“Không giả vờ ngủ sao dụ mày ra được.” Tô Tầm đẩy Nguyễn Kiều Kiều ra, “Trốn đi, xem tôi chặt cái đuôi của hắn đưa cho cô.”

“Chỉ dựa vào mày?" Mạc Phi cười lạnh, rút trường đao bên người rồi làm tư thế chiến đấu, “Rất tốt, cái đuôi của mày cũng là của tao.”

Nhìn hai người đánh nhau, Nguyễn Kiều Kiều mới biết Mạc Phi trước đó ầm ĩ với cô, là thực sự ầm ĩ với cô. Hai người này đánh nhau rồi.

Giữa ánh đao bóng kiếm, Nguyễn Kiều Kiều hiểu một đạo lý. Hai người này căn bản không phải đánh nhau, mà hoàn toàn đang phá nhà.

Động tĩnh lớn thế, tất cả mọi người đều thức dậy.

Chuột Đệ cầm thương, nhắm ngay Mạc Phi, lại bị Tô Tầm ngăn cản.

“Không vội, tôi muốn tự tay giết hắn.”

“Tạp chủng, chỉ dựa vào mày?” Mạc Phi cười lạnh, lau vết máu nơi khóe miệng, “Nếu không phải lo lắng người đẹp của tao bị dọa, thì tao đã sớm lấy mạng chó của mày rồi!”

Khi Mạc Phi nói chuyện, hắn vẫn tấn công Tô Tầm. Lúc này anh là hình người, Nguyễn Kiều Kiều đứng đó lo lắng.

Cô hỏi Chuột Đệ ở bên cạnh, “Không đi hỗ trợ sao?”

“Yên tâm, hôm nay sẽ không để hắn chạy.”

Chuột Đệ nói như đã tính trước kỹ càng, giống như Mạc Phi là vật trong túi ấy. Quả nhiên, chốc lát sau, thân hình Mạc Phi run rẩy một cái, cả người dường như nhũn ra.

“Việc này là sao?”

Chuột Đệ cười, “Vẫn là Cẩu Bất Lý thông minh, biết bỏ thuốc lên người cô, nhìn đi, có hiệu quả rồi.”

Nguyễn Kiều Kiều khó chịu, “Cẩu Bất Lý cũng biết?”

Tất cả mọi người đều biết, chỉ có một mình cô là con ngốc, còn đần độn ở đây ăn lẩu, không ngờ căn bản là một tuồng kịch.

“Đương nhiên biết, nó sợ cô bị thương nên bỏ độc trên người cô. Yên tâm đi, không có tác dụng phụ đâu, nhưng người bên ngoài chạm vào cô, thì chờ chết đi.”

Thế này còn tạm được.

Bên kia, Mạc Phi bị Tô Tầm đạp dưới chân, “Biết mày thua ở chỗ nào không?”

“Tạp chủng, muốn giết cứ giết, tùy thích.”

“Tao vốn tùy thích mà.” Tô Tầm vung đao lên, nhưng ngay thời khắc cuối cùng, Mạc Phi chợt nở nụ cười, “Tạp chủng, bộ dạng này của mày giống y đúc bà già mày, khiến người ta...”

Phịch —–

Mạc Phi còn chưa nói xong, Tô Tầm đã thọc một đao xuống dưới, lúc lưỡi đao rút ra, lượng lớn máu phun trào. Sắc mặt Mạc Phi khó coi, phun một ngụm máu tươi, lại nở nụ cười cay nghiệt, “Sao nào, không giết tao hả? Tao biết mày muốn cái gì, nhưng tao không nói cho mày biết. Cả đời này, tao cũng sẽ không nói cho mày biết.”

Cái tay cầm đao của Tô Tầm bắt đầu run kịch liệt, ngay khi Nguyễn Kiều Kiều cho rằng anh sẽ quơ dao chém xuống lần nữa, anh chợt dừng tay.

“Nhốt hắn lại.”

Mạc Phi cười lạnh, mắt lại nhìn sang Nguyễn Kiều Kiều đứng ở một bên.

“Tạp chủng, nếu mày đưa người đẹp cho tao, tao có thể suy xét...”

Phịch —

Lại là tiếng đao đâm vào da thịt, ngay sau đó là giọng nói lạnh như băng của Tô Tầm.

“Mạc Phi, mày và cô ta vĩnh viễn không có khả năng. Bởi vì...”

Tô Tầm đứng dậy, đi tới trước Nguyễn Kiều Kiều, trong lúc cô không đề phòng, anh kéo lỗ tai mèo trên đầu cô xuống. Anh lộ ra hàm răng trắng đều, nụ cười lại lạnh lẽo như vào tháng rét, “Vì cô ta là con người.”

Mạc Phi bị Chuột Đệ dẫn đi, hình như nhất ở tầng hầm. 

Trước khi đi, ánh mắt kia làm người ta chấn động, như tan nát cả cõi lòng, cả người đều tối tăm. Vì câu nói đó của Tô Tầm, toàn bộ cuộc đời hắn đều sụp đổ.

“Có cần sốc như vậy không?”

Tiến sĩ Gấu ở bên cạnh gật đầu, “Cô không hiểu đâu, Mạc Phi thuộc chủng tộc tuyết hồ, bộ tộc này luôn luôn thanh cao, thứ nhất coi thường con người, thứ hai chướng mắt người thú bình thường, nhưng so ra, bọn họ vẫn có thể tiếp nhận người thú. Cô có biết tại sao Mạc Phi ghét đại nhân chúng ta tới thế không? Vì hắn ghét nhất tạp chủng. Hắn vừa gặp đã yêu cô, cứ nghĩ cô là người mèo bình thường, giờ biết cô là con người, cô nghĩ tam quan của hắn có thể chấp nhận nổi không?”

Nguyễn Kiều Kiều nghiêm túc nghĩ, bảo cô tiếp nhận một con chó làm chồng, cô cũng cần... Được rồi, căn bản không thể tiếp nhận. Đương nhiên, cũng khó trách Mạc Phi nhìn cô bằng ánh mắt tan nát cõi lòng kiểu này.

Sau khi Mạc Phi bị bắt, liên tục có mấy tốp người thú tới cướp ngục, song đều bị Tô Tầm giết.

Tuy nhiên, Tô Tầm vẫn không giết Mạc Phi, hình như có chuyện muốn hỏi hắn. Nhưng mặc kệ anh nghiêm hình tra tấn hắn thế nào, Mạc Phi vẫn không nói gì, thậm chí ánh mắt cũng cực kỳ trống rỗng, dường như cả người không còn sức sống.

“Thất tình thật đáng sợ.” Tiến sĩ Gấu ở một bên lắc đầu.

Nguyễn Kiều Kiều kinh hãi, “Thất tình? Thất tình liền có bộ dạng này?”

“Đúng vậy, nhất là mối tình đầu nữa. Nhìn ánh mắt đáng thương của người ta kìa, cô không thấy áy náy à?”

“Tại sao tôi phải áy náy? Tôi là con người lẽ nào là sai lầm?”

Nguyễn Kiều Kiều không vui, từ đầu tới cuối cô đều biểu hiện mình rất vô tội, được chưa? Cô chỉ sai khi bị Mạc Phi xem là đối tượng mối tình đầu thôi.

Dưới tầng hầm, Tô Tầm đạp Mạc Phi loang lổ vết máu, đang ép hỏi. Sau khi nhận được sự hờ hững của đối phương, anh cũng chẳng thèm để ý.

“Mày không nói cũng không sao, vì sớm muộn gì mày cũng sẽ nói.”

Mạc Phi phun một ngụm máu, “Tạp chủng, mày nằm mơ đi.”

“Tao không biết nằm mơ.” Tô Tầm ngồi xổm xuống, nắm tai Mạc Phi nhẹ nhàng nói: “Không phải mày ghét con người hả? Tao sẽ đưa một người cho mày, mày
nhất định sẽ hài lòng.”

Ánh mắt Mạc Phi khẽ động, “Mày định đưa người đẹp... cô ấy cho tao?”

“Đừng có mơ!” Tô Tầm giận dữ, đạp một cước lên cái tay bị thương của hắn, cố sức nghiền ép.

“Xem ra, tao nên thiến mày.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play