Nói xong câu này, anh xoay người nhìn Nguyễn Kiều Kiều đang nhũn cả người trên mặt đất, đôi mắt da cam còn chút màu máu chưa hoàn toàn biến mất. Anh nhắm mắt lại, sau đó cúi người ôm cô.
“Gọi tiến sĩ Gấu tới!”
Trải qua đợt kiểm tra của tiến sĩ Gấu, Nguyễn Kiều Kiều chỉ trúng thuốc tê đặc hiệu, không có gì đáng ngại.
Nhà bếp cũng được dọn dẹp sạch sẽ, chẳng còn vết tích của người đàn ông kia nữa. Tuy nhiên nghe nói sắc mặt Tô Tầm rất thối, không biết có phải do bữa sáng của mình bị gã đàn ông xa lạ đó ăn mất không.
Hiện tại sắc mặt anh vẫn chưa chuyển biến tốt, đoàn người đều nơm nớp lo sợ, không dám nói câu nào.
Đại khái Nguyễn Kiều Kiều có thể hiểu tâm tư Tô Tầm. Anh tự xưng hùng mạnh, nhưng ngay dưới mái hiên của anh, cô lại bị đùa bỡn hết lần này tới lần khác, thậm chí lần này còn suýt gặp nạn, lòng tự ái của anh tất gặp trở ngại.
Chuyện thường tình thôi.
Song chuyện nên hỏi vẫn phải hỏi rõ ràng.
“Đại nhân, tên... tên khốn kiếp ấy là ai vậy?”
Tô Tầm hừ lạnh một tiếng, “Không lẽ cô muốn gặp hắn?”
Vụ ghen tuông chẳng hiểu nổi này là sao? Nguyễn Kiều Kiều cũng không có can đảm hỏi tiếp câu thứ hai.
Tô Tầm ngồi bên cạnh một hồi, sau khi có được kết luận không có trở ngại của tiến sĩ Gấu, bèn xoay người rời khỏi phòng.
Tuy nhiên Nguyễn Kiều Kiều ở bên trong có thể nghe được tiếng gầm của anh.
“Tìm thành chủ cho tôi! Tôi muốn giết sạch bọn chúng!”
“...”
“Mẹ, mẹ không sao chứ?” Tô Tầm đi rồi, bầu không khí cũng thả lỏng tí.
Nguyễn Kiều Kiều nhấc cánh tay lên, thả lỏng chân, cuối cùng véo gương mặt béo của Cẩu Bất Lý, “Mẹ không sao, Cẩu Bất Lý đừng lo lắng.”
“Vâng ạ.” Cẩu Bất Lý cúi đầu, ôm tay cô, “Mẹ, mẹ nghỉ ngơi cho khỏe đi, con ra ngoài có chút việc.”
“Sao thế?” Cẩu Bất Lý trước đây thích thân thiết với mình gần đây bị sao nhỉ, giống như có tâm sự khác.
“Nó bị sao ta?”
Nguyễn Kiều Kiều nhìn tiến sĩ Gấu và Tiểu Manh bằng ánh mắt nhờ giúp đỡ. Tiến sĩ Gấu đưa một cái bình nhỏ cho cô, “Uống nó đi, sức lực sẽ khôi phục lại.”
“Hình như Cẩu Bất Lý không bình thường...”
“Đương nhiên không bình thường rồi. Cô tưởng nó ăn chay hả? Cô gặp nạn mấy lần ngay trước mặt nó, nó đâu chịu nổi kích thích thế này thêm mấy lần.”
Nguyễn Kiều Kiều xoay người xuống giường, “Tôi muốn đi tìm nó nói chuyện.”
“Nói chuyện cái gì, cô còn chuyện quan trọng hơn phải làm đấy.”
“Chuyện gì?”
“Chẳng hạn như nói cho bọn tôi biết, cô làm cách nào trêu được nhân vật lợi hại như vậy?”
“Nhân vật lợi hại? Trêu?”
Nguyễn Kiều Kiều thừa nhận dưới sự vây chặt của đám người Tô Tầm và Mèo Đen, người kia chẳng những có thể ẩn núp, mà còn có thể chạy trốn, tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản. Song cô rất oan uổng, bình thường cô không ra cổng lớn không bước qua cổng trong, đâu có cơ hội trêu chọc người đàn ông khác chứ!
“Hắn là ai?”
Khẽ liếm môi, cô hỏi một vấn đề quan trọng nhất.
“Cô không biết à?” Lần này, đến phiên tiến sĩ Gấu kinh ngạc.
“Đương nhiên không biết rồi, tôi mới gặp hắn thôi.”
“Mới gặp đã che chở cô như thế, mẹ ơi, lẽ nào đây là mối tình đầu trong truyền thuyết? Tôi cảm thấy người này cho tôi cảm giác không bình thường, hóa ra là yêu à. Quả nhiên sách không lừa tôi, tình yêu thực sự làm người ta não tàn.”
“...”
Nguyễn Kiều Kiều hung hăng cắt đứt mạch suy nghĩ của tiến sĩ Gấu, “Nói điểm chính cho tôi.”
Dưới sự phổ cập khoa học của tiến sĩ Gấu, cuối cùng Nguyễn Kiều Kiều cũng biết gã đó là ai. Hóa ra là vua thổ phỉ lớn nhất trong truyền thuyết.
Tên Mạc Phi gì đó, hình như đứng đầu bên đây, cũng là kẻ cầm đầu những vụ huyết án tại thành phố Lưu Thủy và Lạc Hoa.
Mạc Phi ——
Nguyễn Kiều Kiều nhớ cái tên này, luôn cảm thấy tên này hơi quen tai. Nhưng rốt cuộc từ đâu nghe được nhỉ?
Trong khoảng thời gian ngắn, cô nhớ không ra.
“Cô thực sự không biết Mạc Phi ư? Trước đây cũng chưa từng gặp qua?”
Nguyễn Kiều Kiều quả thực không biết Mạc Phi, song chuyện trước kia thì cô không thể khẳng định. Cô là hồn xuyên mà, chủ nhân trước đây của thân thể này rốt cuộc là ai, sao cô biết chứ.
Sờ sờ đầu, Nguyễn Kiều Kiều đưa ra một đáp án tạm thời coi như mơ hồ.
“Tôi cũng không biết, dù sao sau khi quen biết đại nhân, tôi xác định trí nhớ của tôi không có người này.”
“Vậy trước kia thì sao?”
“Chậc... cuộc sống quá gian khổ, tôi từng mất trí nhớ.”
Tiến sĩ Gấu sờ cằm, “Cũng có thể thật, dù gì cô vốn giống như chết rồi.”
“...”
Tô Tầm nổi giận, nhất là sau khi thấy đồ trong bếp bị Mạc Phi ăn sạch, anh phẫn nộ không thôi, làm ầm ĩ muốn gọi thành chủ tới, giết sạch đám Mạc Phi.
Nhưng Mạc Phi có thể ở bên cạnh hoành hành ngang ngược, thì đâu thể tùy tiện bị bắt được chứ, nên giờ Tô Tầm còn chưa về.
Cô cũng không cần lo lắng.
Vì hiện người Nguyễn Kiều Kiều đang lo là Cẩu Bất Lý kìa. Có phải cô quá bận rộn không, bận rộn đến mức quên để ý Cẩu Bất Lý thay đổi cảm xúc.
Trong phòng thí nghiệm của tiến sĩ Gấu, Nguyễn Kiều Kiều trông thấy Cẩu Bất Lý đang làm thí nghiệm.
Không biết cậu đã ném cái gì vào bình chứa, trong bình chứa xảy ra biến hóa ác liệt, cuối cùng phịch một tiếng nổ tung.
“Cẩu Bất Lý!”
Nguyễn Kiều Kiều sợ hết hồn, định nhào tới ôm con trai. Nhưng cô còn chưa nhào tới, Cẩu Bất Lý đã nhanh nhẹn né tránh, thậm chí còn túm được người cô muốn tiến lên trước.
“Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”
Nguyễn Kiều Kiều đứng vững, đầu hơi choáng.
Từ khi nào Cẩu Bất Lý hành động nhanh thế này? Còn nữa, từ khi nào cậu trở nên cao đến vậy, sắp tới vai cô rồi?
Cẩu Bất Lý như thế quả thật xa lạ, nhất là đôi mắt da cam của cậu lóe lên sắc đỏ, khiến lòng Nguyễn Kiều Kiều xuất hiện suy nghĩ đáng sợ.
“Cẩu Bất Lý.”
“Mẹ.” Một tiếng kêu mềm mại, làm Nguyễn Kiều Kiều giật mình tỉnh lại trong ma chướng.
Cái đuôi lông xù của Cẩu Bất Lý đong đưa liên tục, lỗ tai lông xù giật giật, đôi mắt da cam trong veo như nước, đâu còn sắc đỏ như trước.
Có lẽ đó là ảo giác của Nguyễn Kiều Kiều nhỉ.
“Con đang làm thí nghiệm gì đấy, vừa nãy nguy hiểm quá, để mẹ xem có bị thương không?”
Sau khi Cẩu Bất Lý mặc cho Nguyễn Kiều Kiều kiểm tra từ trên xuống dưới, cuối cùng cậu ôm cô.
“Mẹ.”
“Sao vậy nè?” Nguyễn Kiều Kiều ôm cậu, giọng nói dịu dàng hẳn, “Có phải rất sợ không?”
Cẩu Bất Lý gật đầu, vùi mình trong lòng cô.
“Sợ ạ.”
Xác thực cậu sợ, sợ mất đi cô, do đó cậu càng sợ, càng sợ mình vô dụng.
Ở trong lòng Nguyễn Kiều Kiều, Cẩu Bất Lý nhắm đôi mắt da cam lại, sau đó mở ra lần nữa, trong đó đã hoàn toàn đỏ ngầu.
Song Nguyễn Kiều Kiều chỉ lo vuốt lỗ tai mềm mại đáng yêu của cậu, không chút phát hiện sự dị thường nào.