Không biết người đàn ông này rốt cuộc là ai, cũng chẳng biết hắn dùng chiêu gì với cô, lúc này Nguyễn Kiều Kiều lại mất hết sức lực.
Miệng cô bị lấp kín, chỉ có thể lạnh lùng nhìn cái người vừa ăn bánh vừng, vừa húp cháo sột soạt bên cạnh. Gã này không phải là vua thổ phỉ thủ đoạn độc ác gần đây lưu truyền chứ?
Cuối cùng, người đàn ông ăn uống no nê xong, ợ một cái, rồi xoay đầu nhìn cô.
“Người đẹp, cô sao vậy?” Vẻ mặt rất chi là vô tội.
Haha, anh hỏi tôi bị sao à?
“À, tôi biết rồi.” Gã này tự hỏi tự trả lời, thấy vẻ mặt đó của Nguyễn Kiều Kiều, giống như muốn biết cái gì. Hắn chạy đến bên cửa sổ, nhặt bông hoa trắng rơi trên mặt đất.
“Trước giờ tôi chưa thấy ai thích loài hoa này, mà cô lại thích đấy, tôi tặng hết cho cô được không?”
“...” Ưm... thả cô ra, đây mới là điều cô thích nhất.
“Ồ.” Người đàn ông cài bông hoa lên tóc Nguyễn Kiều Kiều, sau đó thuận thế vuốt tóc, đôi mắt hẹp dài híp thành một đường may, “Ngoan quá đáng yêu quá, cô gái của tôi. Có điều, ánh mắt cô không tốt lắm, cô không thích tôi sao? Bọn họ đều nói tôi là soái ca hiếm có đó.”
“...” Bà xiên một cái bây giờ! Mau thả bà ra!
“Ơ...” Soái ca sờ cằm, sau khi trải qua suy xét ngắn ngủi, hắn vỗ đùi, dường như hiểu ra.
“A, tôi hiểu rồi. Cô muốn nói chuyện đúng không?”
Đầu Nguyễn Kiều Kiều gật muốn đứt lìa.
Soái ca tiếp tục sờ cằm, “Cũng được, tôi có thể lấy ra cho cô. Nhưng cô phải hứa với tôi, ngoan ngoãn, không được kêu loạn.”
Nguyễn Kiều Kiều tiếp tục gật đầu.
Soái ca vui vẻ, mắt xếch híp thành một đường may, nhịn không được hôn lên mặt Nguyễn Kiều Kiều một cái, “Người đẹp, cô ngoan thật. Tôi quyết định mang cô về làm vợ, cô đợi tí, tôi lập tức lấy ra cho cô.”
Ngay khi soái ca lấy cái thứ nhét trong miệng Nguyễn Kiều Kiều ra, cô nuốt nước bọt một cái, sau đó cất tiếng kêu to.
“Cứu mạng! Người đâu! Cháy rồi!”
Nguyễn Kiều Kiều kêu thảm thiết, vang tận mây xanh.
Soái ca sững sờ, muốn ngăn nhưng không còn kịp rồi.
“Người đẹp, cô... cô lại là người thú như vậy...”
“Cứu mạng... Cứu mạng!” Nguyễn Kiều Kiều vừa lớn tiếng kêu cứu, vừa oán thầm, cô đây là binh bất yếm trá nhé, được chưa?
Soái ca xoay người nhảy ra ngoài cửa sổ, chẳng qua lần này không được may mắn như lần trước, mũi tên của Tô Tầm đã phá không bay tới.
Ánh bạc lóe lên, Nguyễn Kiều Kiều chống cơ thể, chỉ cảm thấy bên cạnh bị đập một cách mạnh mẽ. Tên của Tô Tầm rất lợi hại, trực tiếp xuyên thủng thân thể soái ca, máu tươi bắn ra, dính lên mặt Nguyễn Kiều Kiều.
Máu nóng thật.
Nhưng giờ không phải là lúc suy xét điều đó. Tay chân Nguyễn Kiều Kiều mềm oặt, vốn muốn tìm một chỗ trốn đi, song không ngờ gắng gượng ra cửa lại gặp phải Tô Tầm đang đánh nhau với đối phương.
Tô Tầm đánh nhau cũng không chính xác, bắn chỗ nào không được, lại bắn tới bên cạnh cô. Giờ cô chạy trốn còn kịp không?
Hình như —— không còn kịp rồi.
Tên soái ca bị bắn trúng ngực phải kia túm lấy cô, giam cô vào lòng.
Đối với Nguyễn Kiều Kiều, chuyện đáng sợ nhất sắp xảy ra. Cô lại bị đem ra làm lá chắn nữa, mẹ kiếp, cái thế giới đau trứng này!
Nhưng việc ngăn mũi tên trong tưởng tượng không diễn ra, ngược lại soái ca kéo cô qua một bên, lớn tiếng nói: “Người đẹp, cô ra ngoài làm gì? Ở đây rất nguy hiểm.”
“...” Rốt cuộc... rốt cuộc ai mới nguy hiểm nhất. Nguyễn Kiều Kiều yên lặng mắng, soái ca ôm cô đến hành lang bên cạnh, sau đó tự mình chống tường nhảy lên.
Sắc mặt hắn tái nhợt, ước chừng do mất quá nhiều máu, song lại nở nụ cười thỏa mãn kỳ dị, “Người đẹp, tôi đi trước. Về sau sẽ trở lại thăm cô.”
“...”
Động tĩnh lớn thế, Chuột Đệ và Tiểu Manh cũng tới. Tiểu Manh đỡ Nguyễn Kiều Kiều dậy, Chuột Đệ thì vượt tường, định đuổi theo. Tô Tầm đã giơ tay lên, thu cung, bước đến trước mặt cô.
“Đừng đuổi theo.”
“Đại nhân?”
Tô Tầm lạnh lùng nhìn vết máu rơi xuống đầu tường, ánh mắt trở nên hung ác, “Xem những người khác trước đã.”