Cô thực sự lo lắng, về sau cứ ngủ như vậy với Tô Tầm, liệu cô có bị anh ôm đến nghẹt thở trong lúc ngủ không.
Vất vả lắm mới thoát khỏi vòng ôm của Tô Tầm, cô lăn sang một bên.
Hình như Tô Tầm ngủ say như chết ấy, đã làm động tác thế này còn chưa tỉnh nữa.
Quả là...
Nguyễn Kiều Kiều xoay đầu lại, thoáng nhìn Tô Tầm ở trên giường. Không thể không nói, đây vẫn là thế giới xem mặt. Nếu người nằm trên giường không đẹp như Tô Tầm, thì ắt hẳn cô không chút do dự rút dao phay ra rồi. Mà chẳng như bây giờ, lại có thể ngồi bên giường nhìn người đàn ông đang ngủ say này.
Dáng vẻ lúc anh ngủ rất đáng yêu, y hệt Cẩu Bất Lý vậy. Người của thế giới này thực sự đều có bề ngoài đẹp hết, kể cả Chuột Đệ, Mèo Đen, rất hiếm khi thấy ai xấu.
Song Tô Tầm rất đẹp, ngũ quan tinh xảo, liếc một cái có chút hơi thở của con gái, có lẽ do dáng dấp anh giống mẹ. Tuy nhiên cũng không ảnh hưởng anh trở thành một anh chàng đẹp trai, một anh chàng đẹp đến độ khiến lòng người ta nhốn nháo.
Nguyễn Kiều Kiều ở thế giới khác, chỉ có tướng mạo của con gái rượu. Nói là con gái rượu, chứ thật ra chỉ là cách nói uyển chuyển. Bởi bản thân cô hiểu, con gái rượu thường có nghĩa là phổ thông. Phổ thông tới nỗi chụp mấy tấm hình cũng chẳng tìm ra một tấm hài lòng, lấy hình đưa cho người khác xem đều phải tính toán một phen tấm nào đẹp.
“Nếu dáng vẻ tôi vẫn như trước, chắc anh chả liếc tôi một cái.”
Nói xong, Nguyễn Kiều Kiều cười cười, “Đâu chỉ chả liếc, căn bản là sẽ không gặp nhau.”
Nguyễn Kiều Kiều thở dài, đắp chăn cho Tô Tầm, sau đó rón rén rời khỏi phòng.
Cô không biết rằng, trong nháy mắt cô đẩy cửa đi ra ngoài, người đàn ông vốn đang đắp chăn ngủ trên giường lại bỗng nhiên mở mắt. Cực kỳ có tinh thần, đâu mông lung như đang ngủ.
Buổi sáng tốt lành.
Tâm trạng Nguyễn Kiều Kiều cực tốt, cô hơi đói bụng, chuẩn bị vào nhà bếp làm ít bữa sáng.
Bánh rán nhân vừng thơm ngào ngạt, kết hợp với cháo nóng hổi, thì ngon cực.
Không biết Cẩu Bất Lý và tiến sĩ Gấu thế nào? Tuy thế giới này tràn ngập gian khổ, nhưng tuyệt đối không thể bạc đãi bản thân.
Cuộc sống mà, mặc kệ đến chỗ nào, đều chỉ có một lần quý báu này thôi.
Nguyễn Kiều Kiều để lửa nhỏ nấu cháo, sau đó bắt đầu rán bánh.
Mặc dù ở thành phố Lạc Hoa, hoàn cảnh không quen thuộc, nhưng đối với Nguyễn Kiều Kiều, dường như chẳng khác gì cả. Khi cô phát hiện ra sự đối lập giữa thành phố Hắc Kim và Lạc Hoa, thì cô càng thích Lạc Hoa cằn cỗi này hơn.
Có lẽ, vì cái tên dễ nghe nhỉ?
Có lẽ, vì không khí ở đây thoang thoảng mùi hoa.
Mùi hoa? Nghĩ đến mùi hoa, hình như bầu không khí ngày càng nồng mùi thơm này.
Nguyễn Kiều Kiều ngẩng đầu, chỉ thấy bên cửa sổ xuất hiện một đống hoa trắng. Cô sợ hết hồn, ngay khi cô chuẩn bị rút dao phay ra, giữa đống hoa trắng xuất hiện một khuôn mặt.
“Hi, người đẹp, muốn làm bạn với tôi không?”
Trên bệ cửa sổ, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một người đàn ông đẹp trai. Hắn mặc T shirt màu trắng đơn giản, cái đuôi dài sau lưng như một chiếc roi dài.
“A... ai?”
Nguyễn Kiều Kiều muốn rút dao phay phía sau, lại phát hiện bỗng dưng mình mất hết sức lực, tay chân mềm nhũn, sau đó ngã xuống.
“Ôi, người đẹp.”
Lúc này, một đôi tay duỗi ra, người đàn ông xa lạ đỡ cô, đôi mắt xếch hẹp dài híp một cái, “Cô sao thế?”
Còn không biết xấu hổ nói ra nữa? Nguyễn Kiều Kiều há mồm, đang định kêu cứu. Lúc này, người đàn ông chợt che miệng cô.
“Người đẹp, cô ngoan một chút. Bị người ta biết, tôi sẽ bị chém chết.”
“Ưm...”
Nguyễn Kiều Kiều giãy giụa kịch liệt, mặc dù chẳng có tác dụng lớn gì.
Người đàn ông ôm cô còn lấy một miếng bánh vừng trong nồi ăn. Sau khi ăn xong, đôi mắt hắn híp lại thành một đường may, bờ môi mỏng và đẹp mắt cong lên một độ cong rực rỡ.
“Người đẹp, ăn ngon quá. Quả thực rất ngon, còn ngon hơn trước kia nữa. Đúng là thứ này phải còn nóng mới ngon.”