Có lẽ xưa nay chưa từng có ai nói vậy với Tô Tầm, nên động tác của anh có vẻ cực kỳ cứng nhắc, thậm chí hơi bài xích sự thân thiết của Nguyễn Kiều Kiều.
Thấy Tô Tầm có chút muốn tránh, cô đè vai anh lại, “Đừng nhúc nhích.”
Rõ ràng Tô Tầm thoáng sửng sốt, sau đó quả thực không nhúc nhích.
Có thể ngoan như thế à? Đúng là hiếm thấy quá.
Nguyễn Kiều Kiều cầm khăn mặt lau tóc cho Tô Tầm. Tóc anh rất mềm, cô từng nghe mẹ nói, người có mái tóc mềm như vậy, trái tim cũng mềm mại.
Thế phải chăng có nghĩa là Tô Tầm cũng có một trái tim mềm mại không?
Chậc —— Sao có thể chứ!
Nguyễn Kiều Kiều lắc đầu, gạt bỏ suy nghĩ phi thực tế này đi.
“Sao vậy?” Tô Tầm cúi đầu nhìn Nguyễn Kiều Kiều, mở miệng hỏi.
“Hả?” Nguyễn Kiều Kiều hơi sửng sốt, sau đó mới phản ứng kịp, “Không có, không có gì.” Chẳng qua, bị Tô Tầm ầm ĩ thế này, cô quả thật nghĩ tới một chuyện.
“Đại nhân, anh vừa nhắc bông hoa trắng nhỏ, vậy anh có biết bông hoa ấy do ai để lại không?”
Tô Tầm liếc xéo cô, không hiểu sao giọng trở nên lạnh lẽo, “Cô rất mong chờ?”
“Tôi đâu có?!” Sao Nguyễn Kiều Kiều có thể nói thật được, vốn dĩ còn có chút mong chờ, dù gì lúc rảnh rỗi việc cô thích nhất và am hiểu nhất là tưởng tượng mà.
Tuy đến thế giới khác rồi, song vẫn không thể thiếu một trái tim hồng phấn và hóng chuyện.
“Đừng quá mong chờ, vì chắc chắn cô sẽ thất vọng.”
Tô Tầm cầm khăn mặt của cô, cả người đổ xuống giường. Lúc nằm xuống, còn thuận thế ngậm một viên kẹo vừng.
Cái thói xấu này! Quả thực giống y đúc Cẩu Bất Lý.
“Buổi tối không thể ăn kẹo, coi chừng sâu răng.”
“Đó là gì?”
“... Là hàm răng sẽ bị thối rữa.” Nguyễn Kiều Kiều kiềm chế cơn kích động muốn rít gào trong lòng. Rõ ràng cô chỉ có một đứa con trai, nhưng giống như có hai đứa con trai ấy. Lòng mệt quá chừng.
“Ồ!” Tô Tầm như có điều suy nghĩ, sau đó nuốt trọn viên kẹo vừng, song vẫn thấy chưa đủ lại vươn tay lấy tiếp.
“Đại nhân, tôi nhớ tôi nói rồi mà, thế này răng sẽ bị thối rữa.” Nguyễn Kiều Kiều đè tay anh, cố gắng nở nụ cười dịu dàng.
“Không đâu.” Tô Tầm thoải mái nuốt trọn viên kẹo đường, xoay đầu thấy vẻ mặt nghi vấn của Nguyễn Kiều Kiều, anh đưa tay kéo cô cúi xuống, đối mặt với ánh mắt cô.
Bị đôi mắt da cam kia nhìn, Nguyễn Kiều Kiều cảm thấy mình như con mồi bị sói đói nhìn chòng chọc. Cô thoáng mất tự nhiên, cơ thể ngã về sau, sống lưng lại bị tay Tô Tầm ghìm chặt.
“Có muốn nhìn thử răng tôi không?”
“...” Chuyện này… chuyện này không cần đâu. Tại sao chủ đề càng đi càng quỷ dị nhỉ?
Trong lúc lòng Nguyễn Kiều Kiều rối như tơ vò, chẳng biết Tô Tầm có ý gì, bỗng anh khẽ nhấc nửa người trên, ngửa đầu hôn Nguyễn Kiều Kiều.
“Đại...” Nguyễn Kiều Kiều sửng sốt, đang định mở miệng nói chuyện, Tô Tầm đã gảy đầu lưỡi cô ra, dò xét vào trong. Anh hôn không có quy tắc nào, thậm chí không thể xem là hôn môi, mà giống con hùng sư dũng mãnh đang tuần tra lãnh địa của mình. Anh dọc theo hàm răng cô thăm dò một phen, cho đến khi cô nếm được vị đường ngọt ngọt kia, anh mới hài lòng buông cô ra.
“Nhìn đi, răng tôi không tồi, đúng không.”
Cái người này... thực sự không biết sao? Nếu không phải lần trước tự mình trải nghiệm, thì cô rất khó tin anh là một anh chàng đơn thuần đó! Nguyễn Kiều Kiều ôm khuôn mặt đỏ ửng, vô số lần muốn lật bàn.
Chỗ nào không biết chứ! Người này rõ ràng là cao thủ sát gái mà!
Tay bị bàn tay to đè xuống, đôi mắt da cam ấy vẫn nhìn cô chăm chú, cố ý đòi một đáp án.
“Hàm răng tôi không tồi, đúng không?”
“Khụ khụ...” Nguyễn Kiều Kiều xoay mặt sang chỗ khác, rốt cuộc bại trận, “Phải, không tồi.”
Biệt tài hôn thực ra còn rất khá nữa cơ. Tuy không có quy tắc gì, song rõ ràng đủ đối phó cô rồi.
Tô Tầm hài lòng nằm xuống, thuận thế cầm một viên kẹo đường. Sau khi ăn một miếng, anh ném sang một bên.
“Tại sao không ngọt như ban nãy?” Anh vô cùng bối rối hỏi.
“Khụ khụ...” Nguyễn Kiều Kiều ở bên cạnh suýt bị nước miếng sặc chết. Cái tên đơn thuần này cứ trêu chọc cô vô số lần, sao cô khống chế nổi.
Thôi, vẫn là ngủ đi.
Đắp chăn cho Tô Tầm, Nguyễn Kiều Kiều chuẩn bị xoay người rời đi. Vừa động, tay đã bị Tô Tầm nắm lấy.
“Cô đi đâu đó?”
“Muộn quá rồi, tôi trở về ngủ.”
“Ngủ với tôi.”
“Nhưng… tại sao?”
Nguyễn Kiều Kiều thực sự không rõ vì sao hôm nay Tô Tầm lại khác thường.
“Quyết định của tôi cần giải thích với cô hả?”
Quá tà mị, cũng trâu bò lắm.
Nguyễn Kiều Kiều ôm gối, nằm xuống bên cạnh Tô Tầm. Anh nghiêng đầu nhìn cô, sau đó ánh mắt nhìn chằm chằm cái gối của cô.
“Gối của cô hình như không tệ?”
“Tự tôi làm. Bên trong nhét thêm lá cây Tiểu Manh mang về, rất thơm nhé. Tôi và Cẩu Bất Lý mỗi người một... Này, đại nhân, anh làm gì cướp gối của tôi?”
...
Ước chừng vì đã lâu không rời khỏi Cẩu Bất Lý để ngủ một mình, nên Nguyễn Kiều Kiều có chút mất ngủ. Nhưng cô phát hiện, người mất ngủ không chỉ có mỗi
mình cô.
Tô Tầm nằm bên cạnh lăn qua lăn lại, giống như bánh nướng áp chảo. Bên tai toàn bộ đều là tiếng lẩm nhẩm của anh, chọc người ta phiền lòng. Song không thể tùy tiện để anh cử động. Nguyễn Kiều Kiều nhắm mắt lại mở mắt, cuối cùng qua lại rất nhiều lần, rốt cuộc cô không nhịn nổi nữa.
“Đại nhân, hay tôi quay về ngủ nhé.”
Không có gì bất ngờ, tay lần nữa bị tóm lấy. Chẳng những vậy, cô rõ ràng còn nghe được một tiếng thở dốc nho nhỏ.
“Đại nhân?”
“Tôi ngủ không được.”
Trong bóng đêm lạnh lẽo, giọng của Tô Tầm lộ vẻ đặc biệt tịch mịch và mệt mỏi.
“Đói bụng à?”
Đây là lý do duy nhất Nguyễn Kiều Kiều nghĩ tới.
“Không.” Tô Tầm nắm tay cô, không buông ra, “Bên dưới trướng trướng đau quá.”
“...”
Đại nhân, anh nghiêm trang hạ lưu đấy, được chưa?
Haha.
“Đại nhân, ngủ không được thì ra ngoài dạo một chút, sẽ ngủ được thôi.”
Hung hăng rút tay về, Nguyễn Kiều Kiều quấn chăn, chậm rãi nhắm hai mắt lại. Lần này, tiếng thở dài và tiếng thở dốc bên tai đều là mây bay, cô lại có thể nhanh chóng thiếp đi.
Lần nữa tỉnh dậy là do lồng ngực nghẹt thở, cô suýt thở không nổi đó.
Mở mắt ra, rốt cuộc cô đã biết tại sao mình không thở được rồi. Tay dài chân dài của Tô Tầm hóa thành đại mãng xà ôm chặt cô trong lòng. Mặc dù đây là một tình tiết lãng mạn đối với dân xem vô số tiểu thuyết tình cảm như cô, song Nguyễn Kiều Kiều sớm phát hiện, viết thì rất đáng yêu, nhưng chân chính trải nghiệm, thì quả thực hơi khó chịu.