Nguyễn Kiều Kiều cảm thấy hơi lạnh, cô không nhịn được kéo cái đuôi to của Tô Tầm đắp lên chân. Tô Tầm chỉ nhìn cô, đôi mắt da cam híp một cái, cuối cùng không nói gì.
Không gì ghê tởm bằng việc nói chuyện chỉ nói phân nửa.
Dựa theo lệ thường, vai nam chính, dù cho anh là trùm phản diện, sau khi nói lời dạo đầu, chắc chắn phía sau sẽ là hồi tưởng lại chuyện cũ, thuận tiện kể ra.
Nhưng —— Tô Tầm chỉ nói một câu như vậy. Anh mở đầu xong, sau đó... không có sau đó nữa.
Cái đuôi ấm áp khiến cả người Nguyễn Kiều Kiều ấm lên tí.
Cô hít sâu một hơi, quả thực không muốn đêm nay mất ngủ.
“Mẹ anh chết như thế nào?”
Tô Tầm trầm mặc, rõ ràng không muốn tiếp lời.
Quả nhiên... quả nhiên hy vọng xa vời. Ở chỗ này căn bản không thể dùng tư duy của người thường để nhìn nhận bất kỳ chuyện gì.
Nguyễn Kiều Kiều nhụt chí, bỗng cảm giác được trên tay ấm áp, Tô Tầm chụp tay cô.
“Khi cô đói, sẽ ăn sống Cẩu Bất Lý không?”
“...”
Nguyễn Kiều Kiều sợ hãi, “Anh điên rồi à! Cẩu Bất Lý là con tôi, sao tôi có thể ăn sống nó?!”
“Haha...”
Tô Tầm nhảy xuống lầu trước tiên, trong không khí chỉ còn hai chữ anh lưu lại.
“Nói dối.”
Nguyễn Kiều Kiều sửng sốt.
Cô —— cô không nói dối. Hổ dữ không ăn thịt con, lẽ nào Tô Tầm chưa từng nghe ư?
Gió lạnh kéo tới, Nguyễn Kiều Kiều ôm cánh tay, sau đó nghĩ tới một chuyện quan trọng.
Tô Tầm hỏi vậy là vì mẹ anh muốn ăn sống anh? Hay đã từng muốn ăn sống anh?
Chậc —— Nếu thật sự như thế, thì cũng quá biến thái rồi.
Mặt khác, còn một chuyện quan trọng hơn nữa, cô phải làm sao nhảy từ nóc nhà xuống đây?
Anh đòi dẫn tôi lên! Lên rồi còn không dẫn tôi xuống
Cuối cùng, vẫn là Cẩu Bất Lý đưa cái thang tới, Nguyễn Kiều Kiều mới xuống được.
Lúc xuống, cô lạnh đến mức hai chân run rẩy, cái đuôi ấm áp của Cẩu Bất Lý quấn lấy chân cô, “Mẹ, còn lạnh không?”
Quả nhiên, vẫn là con trai tốt nhất.
Nguyễn Kiều Kiều thở dài, con trai ngoan vậy, sao có thể ăn sống được! Cho tôi xin đi, vốn dĩ ăn sống đồng loại đã rất biến thái rồi, được chưa? Nhưng nếu giả thiết của Tô Tầm phát sinh trên người anh, thế thì anh quá đáng thương.
Nguyên nhân anh trở nên biến thái như hôm nay, âu cũng là nhân quả tuần hoàn.
Có lò sưởi nhỏ Cẩu Bất Lý, tối nay Nguyễn Kiều Kiều không lạnh nữa.
Sáng sớm, tiến sĩ Gấu tới gõ cửa.
“Dậy đi, xảy ra chuyện lớn rồi!”
“Sao thế?” Nguyễn Kiều Kiều khẽ dụi mắt, “Sáng sớm có chuyện gì?”
“Lạc Hoa bị tập kích. Chết rất nhiều người.”
“Hả...”
Nguyễn Kiều Kiều sửng sốt, “Sao có thể chứ? Không phải các ông nói thành phố Lạc Hoa chẳng có thứ gì, bình thường sẽ không tốn quá nhiều sức đi đánh thành phố này à?”
Tiến sĩ Gấu cào tóc, híp đôi mắt nhỏ, “Theo lẽ thường thì là vậy. Nhưng thế giới này, vốn không có lẽ thường gì.”
Nguyễn Kiều Kiều sửa soạn quần áo cho Cẩu Bất Lý, nắm tay cậu bước ra ngoài.
“Đại nhân nói thế nào?”
“Đại nhân đi Lạc Hoa rồi. Bảo tôi nói với cô một tiếng, thu dọn đồ đạc lập tức đuổi theo.”
“Ừ.”
Thành phố Lạc Hoa cách Lưu Thủy không xa, đây là một thành thị nhỏ thiếu thốn tài nguyên như Lưu Thủy, song vẫn không quan trọng như Lưu Thủy, gần như là một thành thị bị lãng quên.
Cái thành phố này, phần lớn loài người và người thú toàn già yếu bệnh tật, nhưng chính vì đây là một thành thị nhỏ yếu, nên lúc Nguyễn Kiều Kiều đến mới đặc biệt cảm thấy chấn động lòng người.
Do thời gian cấp bách, thi thể trên mặt đường cũng chưa dọn dẹp xong. Nguyễn Kiều Kiều muốn che mắt Cẩu Bất Lý lại, song cậu đẩy tay cô ra.
“Mẹ, con muốn xem.”
Nguyễn Kiều Kiều ngẩn người, trực giác muốn cự tuyệt. Lúc này Cẩu Bất Lý trở tay cầm lấy tay cô, “Mẹ, con muốn xem. Lần này con sẽ không để mẹ ngã xuống trước mặt con nữa.”
Nói xong, Cẩu Bất Lý theo tiến sĩ Gấu chậm rãi đi qua những thi thể này.
Một lát sau, Nguyễn Kiều Kiều mới phản ứng kịp. Hóa ra cậu nhớ rõ, luôn luôn nhớ rõ.
Lần đó, cô suýt chết trước mặt cậu, khiến cậu mang theo bóng ma không thể xóa nhòa. Nên cậu mới trưởng thành sớm, mới cố gắng lấy lòng tiến sĩ Gấu, muốn học tập càng nhiều kỹ năng hơn.
Cậu muốn bảo vệ cô.
Cái tên ngốc này! Không biết bảo vệ là chuyện của người lớn à?
Nguyễn Kiều Kiều lau nước mắt nơi khóe mắt, hít sâu một hơi, bước nhanh đi theo.
Dọc đường đi, Nguyễn Kiều Kiều đều nghe được tiếng kêu rên, mặc dù thường gặp tử vong, song quá nhiều mùi chết chóc vẫn làm cô khó chịu.
Khi tiến sĩ Gấu dẫn cô đến biệt viện của thành chủ, Tô Tầm đang đứng trước mặt một thi thể, ánh mắt chuyên chú, không biết đang nhìn cái gì.
Nguyễn Kiều Kiều đi tới, phát hiện là một thi thể đã không còn phân rõ là con người hay người thú nữa, tứ chi vỡ vụn, óc vỡ tung, khuôn mặt lẫn lộn.
“Sao thế?”
Tô Tầm nhìn chằm chằm thi thể ấy, khẽ nhúc nhích. Theo tầm mắt anh nhìn qua, Nguyễn Kiều Kiều cũng sửng sốt.
Trên thi thể có một bông hoa trắng nhỏ, giống y đúc bông hoa cô nhận được.
“Cô biết không?”
Tô Tầm xoay người rời đi, vừa đi vừa nói: “Loài hoa này sinh trưởng ở núi Tuyết cằn cỗi, cần máu nóng mới có thể làm bọn chúng nở. Cô đoán xem, bông hoa hắn đưa cô đã nhiễm máu của ai?”
“...”
Thế giới này quá kỳ diệu, rõ ràng là bông hoa xinh đẹp dễ thương, nhưng thực tế, đằng sau sự xinh đẹp và dễ thương của nó lại ẩn chứa nhiều thứ dơ bẩn và hắc ám vậy.
Sống lưng Nguyễn Kiều Kiều rét run, không biết sao ra khỏi Lưu Thủy, cô luôn có cảm giác bị nhìn trộm.
“Đại nhân.” Cô theo sát bước chân Tô Tầm, anh dừng lại, hình như cảm nhận được điều gì. Anh thoáng nhìn chung quanh, sau đó vươn tay kéo cô vào lòng.
Có lẽ do Tô Tầm, Nguyễn Kiều Kiều không còn cảm giác đứng ngồi không yên nữa, trái lại thấy bất an một cách khó hiểu.
Chẳng biết có phải vì thành phố Lạc Hoa không, Tô Tầm rất tức giận, suốt đêm triệu tập tiến sĩ Gấu.
Lúc tiến sĩ Gấu bước ra, sắc mặt ông nặng nề.
“Sao thế?”
Nguyễn Kiều Kiều đưa mấy viên kẹo vừng cho tiến sĩ Gấu, sau khi ông ăn một viên, sắc mặt mới dịu bớt.
“Đại nhân bảo tôi dùng bom khí độc. Muốn đuổi cùng giết tuyệt ư? Cũng chẳng biết tại sao anh ta tức giận như vậy!”
“Thế ông muốn làm không?”
Nguyễn Kiều Kiều không thể tùy tiện đánh giá bất cứ chuyện gì bất kỳ kẻ nào ở thế giới này. Bởi nơi đây vốn dĩ là một thế giới không có một ai rạch ròi đúng sai.
Nói Tô Tầm tàn nhẫn, giết sạch đám người thú già yếu bệnh tật không tàn nhẫn à?
Chẳng qua, lập trường khác nhau thôi.
Quyết định của Tô Tầm, Nguyễn Kiều Kiều không có cách nào thay đổi, cũng sẽ không đi thay đổi.
Cẩu Bất Lý được tiến sĩ Gấu dẫn đi chuẩn bị, ban đầu Nguyễn Kiều Kiều còn do dự, có nên bắt tiến sĩ Gấu đừng dạy Cẩu Bất Lý những thứ nguy hiểm như vậy không? Song ông nói một câu khiến cô ngậm miệng.
“Cô Mèo, có lẽ cô còn chưa biết đứa con trai cô sinh thế nào đâu.”
Tiến sĩ Gấu nói rất cao thâm, giống như đang khen ngợi Cẩu Bất Lý ấy. Chẳng qua hình như, mơ hồ có gì đó không đúng.
Từ khi Cẩu Bất Lý được tiến sĩ Gấu dẫn đi, tối đó Tô Tầm càng là lạ. Lúc cô đưa kẹo vừng cho anh, bị anh kéo tay giữ lại.
“Thời kỳ động dục đến rồi?”
Nguyễn Kiều Kiều thoáng nhìn anh, bây giờ anh đang ở hình người, tóc đen như mực, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng. Anh mặc áo sơ mi đen đơn giản, khí chất xuất sắc hệt như tổng tài bá đạo.
Nếu không phải tam quan còn sót lại níu giữ lý trí cô, thì cô rất cam nguyện nhào tới. Có điều, kiểu suy nghĩ đột phá không còn tiết tháo này bị Nguyễn Kiều Kiều mạnh mẽ đè lại.
“Đại nhân, sao vậy?”
Dựa theo chu kỳ tiến sĩ Gấu suy tính, thì hẳn bây giờ không phải thời kỳ động dục của Tô Tầm. Song cũng khó mà nói, bởi từ sau khi Tô Tầm có thể dễ dàng biến đổi hình thú, hình như hết thảy đều thay đổi.
“Ở lại.” Tô Tầm ngậm kẹo vừng, hờ hững ném một câu.
“Hả...”
Nguyễn Kiều Kiều ngây người, “Đại nhân, anh...”
Tô Tầm thong thả bước tới, nắm tay cô đặt vào lòng bàn tay, “Ở lại, ngủ với tôi.”
“...”
Người có thể vừa nói chuyện lên giường vừa ăn kẹo vừng như thể đó là việc bình thường, chắc chỉ có một mình Tô Tầm.
Mắt Nguyễn Kiều Kiều khẽ động, đang định cự tuyệt. Lúc này, lại nghe Tô Tầm nói, “Tôi sẽ cho cô mượn cái đuôi nghịch.”
“...”
Nghịch... nghịch đuôi. Cô đâu phải trẻ con.
Cuối cùng, Nguyễn Kiều Kiều vẫn ở lại phòng Tô Tầm. Vì Tô Tầm đã quyết định, chứ không phải thương lượng với cô, anh chỉ báo cho cô biết thôi.
Nội tâm Nguyễn Kiều Kiều thấp thỏm, lúc cô ở khe núi đã biết được chiều dài và độ cứng của Tô Tầm, đó căn bản là thứ con người không thể tiếp nhận.
Trên thế giới này, người bán thú ít vậy có lẽ cũng vì một phần nguyên nhân này đi. Không tương thích, thì sẽ không thoải mái, đâu có chỗ nào dài lâu và hạnh phúc chứ!
Còn nữa, thế giới này có áo mưa không? Khoan đã, Tô Tầm biết sao? Liệu tối nay cô có chết luôn ở trên giường không?
Trong đầu Nguyễn Kiều Kiều suy nghĩ lung tung rất nhiều. Lúc xoay đầu lại, Tô Tầm đã tắm xong bước ra.
Nửa người trên để trần, bên dưới chỉ mặc một chiếc quần xám đơn giản, mái tóc đen ướt nhẹp, ướt đến mức nhỏ từng giọt xuống đất.
Tô Tầm thế này, trái lại không còn lạnh lùng kiêu ngạo như bình thường, mà khá giống một anh chàng hàng xóm vô hại.
A... anh chàng hàng xóm à. Không thể không nói, Nguyễn Kiều Kiều có chút tư xuân, nếu tiến tới với Tô Tầm, thì hẳn không tồi nhỉ.
Có điều nghĩ đến tính cách ‘đau trứng’ của anh, hình ảnh hồng phấn này lập tức trở nên đen sẫm.
Thôi, đừng suy nghĩ quá nhiều, mất công ảnh hưởng chỉ số thông minh.
Thấy Tô Tầm không lau tóc đã muốn lên giường nằm, Nguyễn Kiều Kiều còn sót lại chút sạch sẽ không chịu nổi.
“Tóc ướt kìa.”
Đôi mắt đen láy của Tô Tầm thoáng lóe lên ánh sáng vàng, rất nhanh, đồng tử anh từ đen như mực biến thành màu da cam. Nhanh chóng thay đổi kiểu này, cũng đại diện cho tâm trạng anh thay đổi.
Trong lòng Nguyễn Kiều Kiều run lên, nhưng giây kế tiếp, cô cầm khăn mặt đặt bên giường, vòng ra sau gáy anh.
Đúng, thế giới này, nếu không sửa đổi được người khác, thì chỉ có thể thay đổi bản thân.
Cẩu Bất Lý vì cô cố gắng trau dồi, cố gắng mạnh mẽ lên. Cô làm mẹ, phải bảo vệ đứa con trai duy nhất, sao có thể vẫn bất động.
Ấn đầu Tô Tầm xuống, cô nhẹ nhàng lau mái tóc mềm mại. Cảm giác thân thể dưới bàn tay đầy thả lỏng, cô mới lên tiếng: “Không lau khô tóc, sẽ sinh bệnh.”