“Đại nhân, lại muốn ăn kẹo vừng à?” 

Tô Tầm gật đầu, đưa cái đĩa trống không cho cô.

Nguyễn Kiều Kiều nghĩ, may mà mới làm một số, bằng không sẽ không đủ nhét kẽ răng hai cha con này. Lúc cô chuẩn bị một đĩa to đưa cho Tô Tầm, lại phát hiện toàn bộ sự chú ý của anh đều đặt trên bình thủy tinh sau lưng cô.

“Rất đẹp phải không?”

Nguyễn Kiều Kiều híp mắt, tâm trạng cực kỳ tốt.

“Nước sạch, hoa đẹp.” Nếu có trời xanh mây trắng, thì còn tốt hơn nữa.

Tô Tầm không hề động, anh đứng trước bình thủy tinh, nhìn bông hoa trắng rất lâu không nói gì. Nguyễn Kiều Kiều đã trải qua huấn luyện, nên sớm quen thuộc tâm tình của Tô Tầm rồi.

Tâm trạng hiện giờ của anh không tốt lắm.

“Sao thế, đại nhân?”

“Thứ này từ đâu ra?”

Nguyễn Kiều Kiều sững sờ, phục hồi tinh thần, “Anh nói hoa này hả? Là có... là nhặt trên bệ cửa sổ...”

“Nhặt?”

Tô Tầm xoay đầu, ánh mắt hung ác đến mức giống như muốn ăn thịt người vậy, “Thứ đồ chơi này cô cũng nhặt được?”

Nói xong, anh vung tay một cái, bình thủy tinh theo đó rơi xuống đất, phát ra âm thanh thanh thúy.

“Ném đi.”

Tô Tầm đập vỡ bình thủy tinh còn thấy chưa đủ, xoay người giẫm nát bông hoa trắng.

Nguyễn Kiều Kiều sửng sốt, một lát sau mới phản ứng kịp.

Cô bị mất mặt sao? Nhưng cô đã làm sai điều gì? Đáng để anh không chút nể tình như thế.

Nguyễn Kiều Kiều nhịn nửa ngày cũng không nhịn nổi nữa. Cô thực sự chịu đủ Tô Tầm hỉ nộ vô thường rồi, ngay cả khi biết ở thế giới này sống sót rất khó, kẻ yếu không có lòng tự tôn đáng nói.

Cô dọn dẹp mảnh vụn bình thủy tinh và bông hoa trắng dập nát, chuẩn bị không bao giờ làm kẹo vừng cho Tô Tầm nữa.

Động tĩnh bên này của bọn họ, rốt cuộc dẫn tiến sĩ Gấu và Cẩu Bất Lý tới.

“Mẹ?”

“Không có gì.” Nguyễn Kiều Kiều hít sâu một hơi, không nên bộc lộ tâm trạng tiêu cực trước mặt trẻ con. Chịu đựng, nhất định phải chịu đựng.

Tiến sĩ Gấu ở bên cạnh nhìn cô một cái, ánh mắt rơi xuống bình thủy tinh và bông hoa trắng, cũng hỏi ra câu hỏi giống Tô Tầm.

“Thứ này sao cô có?”

Ngay cả tiến sĩ cũng hỏi thế, Nguyễn Kiều Kiều mới phát hiện vấn đề.

“Hoa này có vấn đề à?”

Tiến sĩ Gấu cầm bông hoa lên, xem xét tỉ mỉ.

“Thứ này không phải của thành phố Lưu Thủy. Đây là của thành phố Lạc Hoa. Hơn nữa loại hoa này sinh trưởng trên dãy núi cao nhất thành phố, còn là núi Tuyết, rất dễ héo tàn. Tại sao cô có được, còn tươi tốt vậy?”

Nguyễn Kiều Kiều sửng sốt, một lát sau mới kể chuyện nhà bếp có trộm. Lần này, tiến sĩ Gấu nghiêm mặt.

Không biết bông hoa ấy rốt cuộc có lai lịch gì, dù sao ngày đó sau khi Nguyễn Kiều Kiều kể với tiến sĩ Gấu, Chuột Đệ, Mèo Đen, Sai Nhĩ và Tiểu Manh đều trở lại
hết. Vây nhà bếp lại, kiểm tra trong ngoài một lượt mới đi.

Thấy bọn họ nghiêm túc thế, cuối cùng trong lòng Nguyễn Kiều Kiều cũng dễ chịu tí.

Ít ra, Tô Tầm không ầm ĩ vô lý.

Nghĩ ngợi, Nguyễn Kiều Kiều vẫn bưng kẹo vừng đến phòng Tô Tầm.

Tô Tầm còn chưa ngủ, cũng không xem tiểu thuyết não tàn, mà tựa bên cửa sổ, trầm ngâm chẳng biết đang nghĩ gì. Bóng đêm lạnh lẽo, anh mặc áo sơ mi màu đen đơn giản, cả người giống như hòa vào màn đêm.

Nhìn từ xa, khiến lòng người phát lạnh.

“Đại nhân?”

Tô Tầm không nhúc nhích, cũng chẳng nói gì.

Nguyễn Kiều Kiều lấy can đảm bước qua, đưa một viên kẹo vừng cho đại nhân.

“Đại nhân, vẫn chưa ngủ sao?”

Nguyễn Kiều Kiều duy trì tư thế đưa rất lâu rất lâu, nhưng Tô Tầm cũng không nhận. Cô đang định bỏ tay xuống, thình lình anh cúi người, ngậm nửa viên kẹo vừng vào miệng. Một lát sau, anh lấy viên kẹo vừng còn sót lại phân nửa đút cho Nguyễn Kiều Kiều.

Đêm nay, ánh trăng mông lung.

Tô Tầm nắm tay cô, đi qua hành lang vắng vẻ trống trải. Cuối cùng biến thành hình thú, vác cô phi lên nóc nhà.

Cái người này...

Nguyễn Kiều Kiều túm lông Tô Tầm, cuối cùng không nhịn được thoáng lo lắng.

“Đại nhân, anh biến thân nhiều lần vậy có ổn không?”

Cái đuôi lông xù của Tô Tầm đặt lên đầu gối cô, cả người nhìn ánh trăng phía chân trời, rất lâu.

Anh không có thói quen trả lời câu hỏi của người khác, Nguyễn Kiều Kiều cũng chẳng hy vọng xa vời.

Cô nương theo ánh mắt Tô Tầm nhìn qua.

Ánh trăng mơ hồ thế, do ô nhiễm quá nghiêm trọng ư?

Nguyễn Kiều Kiều bắt đầu suy nghĩ miên man.

Lúc này, cô nghe giọng Tô Tầm vang lên.

“Mẹ tôi, đã chết trong loài hoa này.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play