Nguyễn Kiều Kiều quyết định mượn roi của Tiểu Manh, giảng đạo lý tỉ mỉ với Cẩu Bất Lý.

Cô cầm roi, hùng hổ đến chỗ Cẩu Bất Lý. Nửa đường, Cẩu Bất Lý nhìn thấy cô, ánh mắt sáng lên, muốn nhào tới. Song cậu nhào tới phân nửa, bản tính bén nhạy với nguy hiểm trời sinh của người thú trỗi dậy, cậu chợt ngây người, sau đó xoay người bỏ chạy.

Hahaha, tên nhóc này quả thực cánh cứng cáp rồi, còn biết chạy đấy.

Chân ngắn ngủn, xem con chạy đi đâu!

Thành công tóm được Cẩu Bất Lý ngay nhà bếp, Nguyễn Kiều Kiều vỗ tay, thoáng nhìn Cẩu Bất Lý đang liên tục nức nở trong góc.

Cái đuôi vô lực rũ xuống, từng giọt nước mắt to to rơi khỏi đôi mắt da cam, lỗ tai thỉnh thoảng còn run rẩy. Dáng vẻ ấy muốn đáng thương cỡ nào thì đáng thương cỡ đó.

Tiến sĩ Gấu đứng ngay cửa thở dài, “Loài người các cô tàn nhẫn thật... sao có thể đánh trẻ con như vậy...”

“Cái thằng này rõ ràng phải dạy dỗ một chút.”

Nguyễn Kiều Kiều xách Cẩu Bất Lý lên, vỗ vỗ đầu cậu, sau khi đánh một gậy to phải kịp thời cho một viên kẹo.

“Biết sai chưa?”

“Mẹ.” Cẩu Bất Lý chui vào lòng Nguyễn Kiều Kiều, cái mông thịt đau rát, cậu ô hú một tiếng.

“Đừng ra vẻ đáng yêu với mẹ, biết mình sai chưa?”

“Mẹ, con biết sai rồi.” 

Nguyễn Kiều Kiều không biết cách dạy dỗ con, lúc còn chưa tới nơi này, bản thân cô vẫn là một đứa trẻ đấy.

Chẳng qua, mỗi lần nhìn thấy trẻ con chơi điên cuồng trên xe điện ngầm, cô bèn nghĩ, nếu cô là cha mẹ chúng, chắc chắn sẽ không dung túng cho hành vi điên cuồng của chúng.

Mỗi đứa trẻ nghịch ngợm, sau lưng đều có cha mẹ, thậm chí là bà nội đều từng có quá khứ nghịch ngợm.

Đánh con, mẹ đau cả tim gan. Nhìn dáng vẻ đáng thương của Cẩu Bất Lý, lòng cô nghẹt thở khó chịu.

Chẳng qua, nên dạy dỗ thì cần phải dạy dỗ.

“Mẹ đã nói với con từ lâu, đó là bí mật của chúng ta, không thể cho người khác biết. Con thì hay rồi, lấy sách trong đó cho tiến sĩ Gấu, còn cho đại nhân. Nếu không phải mẹ phát hiện sớm, thì có phải con định cho mỗi người trên toàn thế giới một quyển không?”

“Mẹ.”

Lỗ tai lông xù của Cẩu Bất Lý giật giật, “Mẹ, con xin lỗi.”

Dừng một chút, giọng nói trẻ con non nớt vang bên tai vô cùng rõ ràng.

“Mẹ, xin lỗi, mẹ đừng tức giận. Con không phải cố ý. Tiến sĩ Gấu dạy con làm sao chế bom đạn, nên vì trả thù lao, con cho ông ấy. Còn đại nhân...” Cẩu Bất Lý im lặng cả buổi, Nguyễn Kiều Kiều chờ rất lâu, mới nghe được giọng nói non nớt.

“Mẹ, bọn họ đều nói con là con của đại nhân. Nhưng đại nhân không thích con, con chỉ muốn ông ấy thích con.”

Nguyễn Kiều Kiều vuốt lỗ tai chậm rãi rũ xuống của Cẩu Bất Lý. Cô tuyệt đối không ngờ rằng là nguyên nhân như thế.

Ngay cả là thế giới này, ngay cả là người thú, ngay cả Cẩu Bất Lý vẫn chưa tới ba tuổi, song trẻ con đều có sự nhạy cảm nên có.

Cha mình ở bên cạnh, lại vô số lần xách đuôi mình ném ra ngoài.

Cẩu Bất Lý không phải tự ngược, mà vì cậu rất thích Tô Tầm. Mặc dù Tô Tầm không phải một người cha tốt.

Đến thế giới này, lần đầu tiên Nguyễn Kiều Kiều ý thức được cô không phải người cầu sinh tồn, mà là một người mẹ.

Ôm mặt Cẩu Bất Lý, Nguyễn Kiều Kiều cười cười, giơ tay lên lau sạch nước mắt đầy khuôn mặt kia.

“Là mẹ không đúng, mẹ không nên không hỏi rõ ràng.”

“Mẹ...” Cẩu Bất Lý lắc đầu, “Là con không ngoan. Con chỉ muốn mau chóng lớn tí, mau chóng trở thành người lợi hại như đại nhân, mau chóng bảo vệ mẹ thật tốt, không để bất kỳ người nào bắt nạt mẹ hết.”

Nguyễn Kiều Kiều sửng sốt, một lát sau cô mới ôm Cẩu Bất Lý vào lòng.

“Đừng... đừng trưởng thành khổ cực như vậy.” Con chỉ là một đứa trẻ thôi.

Cô vẫn còn ở bên cạnh cậu. Cô sẽ che chở cho cậu, không rời bỏ cậu, đảm bảo cậu khỏe mạnh lớn lên ở mức độ lớn nhất. Đây có lẽ là điều duy nhất cô có thể làm.

Vấn đề của Cẩu Bất Lý, Nguyễn Kiều Kiều rất muốn khai thông với Tô Tầm, có điều từ trong xương anh đã là người lạnh lẽo.

Không biết vì lý do gì khiến anh lãnh đạm với tình thân thế, song lại khát vọng một huyết thống của mình, thậm chí làm cả chuyện thụ tinh trong ống nghiệm.

Nhưng cô biết, bây giờ cô vẫn chưa thay đổi được Tô Tầm.

Không sao cả, cứ từ từ đi.

Không thay đổi được anh, thì thay đổi bản thân mình.

Cuộc sống ở thành phố Lưu Thủy không chút gợn sóng nào. Từ khi Tô Tầm đến thành phố Lưu Thủy, nhóm thổ phỉ kia giống như biến mất trong một đêm, chẳng thấy bóng dáng đâu.

Thành chủ mang ơn, đồng thời, hình như cũng càng thêm sầu muộn.

Bởi không biết khi nào Tô Tầm đi, mấy tên ấy sẽ trở lại, ông già rồi, chịu không nổi kích thích lớn thế.

Mỗi ngày Nguyễn Kiều Kiều thấy Mèo Đen và Sai Nhĩ đi dò la tin tức, lần nào cũng không mang về tin tức gì tốt. Tô Tầm cũng chẳng nóng nảy, mỗi ngày anh đều đọc sách lặt vặt giết thời gian, cuộc sống trôi qua rất an ổn.

Thỉnh thoảng. Nguyễn Kiều Kiều cực kỳ sầu muộn, nếu Tô Tầm lại xem mấy quyển tiểu thuyết kia, thì liệu có trở nên não tàn không

Mấy ngày nay, Nguyễn Kiều Kiều vừa lo âu, vừa phát minh một ít đồ ngọt đặc biệt. Nào là gà nướng vừng, kẹo vừng, hay như chè vừng đen.

Dần dà, Nguyễn Kiều Kiều phát hiện Cẩu Bất Lý và Tô Tầm đều rất thích ăn kẹo vừng. Mang theo tiện lợi, còn rất ngọt. Ban đầu, cô cũng không biết khẩu vị của hai cha con giống nhau vậy.

Nhà bếp rất yên tĩnh, chẳng qua có chuyện rất quỷ dị. Mỗi khi cô làm ra kẹo vừng gì, đều sẽ bị mất một ít một cách khó hiểu.

Nguyễn Kiều Kiều từng xách dao phay, tuần tra chỗ này hồi lâu, còn tìm Sai Nhĩ và Mèo Đen cùng nhau vây chặt, song kết quả đều không có thu hoạch nào.

Nguyễn Kiều Kiều nghĩ, có thể đây là một tên trộm tốt. Vì ngày hôm sau, trên bệ cửa sổ nhà bếp bắt đầu đặt một số vật nho nhỏ.

Đôi khi là một ít trái cây, đôi khi là một ít lá cây Tiểu Manh mang về, lúc vui nhất, hắn còn có thể mang một bông hoa trắng nho nhỏ đến.

Sau khi Nguyễn Kiều Kiều xác nhận bông hoa trắng ấy không có độc, bèn dùng bình thủy tinh cắm hoa nhỏ, đặt trên bệ cửa sổ.

Bông hoa trắng đong đưa theo gió, mặc dù bầu không khí còn lan tràn mùi khó chịu, nhưng có bông hoa trắng, mùi hương theo gió truyền tới, khiến Nguyễn Kiều Kiều cảm thấy toàn bộ tâm tình đều tốt lên hẳn.

“Cô đang nhìn cái gì?”

Nguyễn Kiều Kiều xoay đầu, thấy Tô Tầm cất bước đi tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play