Con chó ngốc này, lẽ nào không biết bánh vừng để lâu sẽ không ngon sao?

Nguyễn Kiều Kiều rót cho mình một ly nước, ăn miếng bánh vừng.

Quả nhiên để nguội nó hơi cứng, không dễ ăn lắm. Nếu có lò vi sóng thì tốt rồi, có thể hâm nóng lên.

Chẳng qua thế giới này, những thứ công nghệ cao ít lại càng ít, mọi người đều đánh nhau vì tài nguyên có hạn, đâu có rảnh rỗi thoải mái như cô ở nhà làm bánh vừng.

Nước trong ấm cũng chẳng có, Nguyễn Kiều Kiều để bánh vừng xuống, ra bên ngoài chuẩn bị lấy một thùng nước vô.

Cô thoải mái xách hai thùng nước vào phòng, múc một ấm nước đặt lên bếp lò đun sôi. Lá cây Tiểu Manh đưa cô được cô thỉnh thoảng thả vào nước, trải qua thực nghiệm, nước nấu ra có vị ngọt còn hơn lá trà thành chủ bên này cống nạp.

Buổi tối vắng vẻ quạnh quẽ, uống chén trà nóng, ăn bánh vừng. Cuộc đời mãn nguyện nhất cũng chỉ có thế.

Nguyễn Kiều Kiều ôm tâm trạng tốt xoay người đi lấy bánh vừng trong đĩa. Một phút sau, cô nhìn cái đĩa, bình tĩnh rút dao phay ra.

“Ai?”

Ai ăn trộm bánh vừng của cô?

Nguyễn Kiều Kiều xác định bánh vừng không thể nào là người của cô cầm đi. Bởi người của cô đều ăn nhiều quá rồi, không đến mức lấy hai cái bánh vừng mà chẳng nói cô một tiếng.

Nếu không phải trộm trong nhà, thì chỉ có thể là trộm bên ngoài.

Nguyễn Kiều Kiều cầm chặt dao phay, trong nhà có trộm, vậy mà Chuột Đệ không phát hiện.

Là một tên trộm tài giỏi?

Giơ dao phay lên, cô tuần tra một lượt nhà bếp, rốt cuộc phát hiện ra ít mẩu bánh vụn dưới góc cây cột. Cô cảnh giác ngẩng đầu, song nhà bếp hoàn toàn yên tĩnh, không có thứ gì.

Sau lưng Nguyễn Kiều Kiều không khỏi lạnh run, cô siết chặt dao phay, lý trí ra khỏi nhà bếp. Trước mặt, cô đụng phải Cẩu Bất Lý tới tìm cô.

“Mẹ?”

“Chú Chuột Đệ của con đâu?”

“Bị đại nhân gọi đi rồi ạ.”

Cẩu Bất Lý túm tay mẹ, “Mẹ, trên người mẹ có mùi.”

“Hả?”

Cậu ngửi một cái, sau đó cảnh giác chắn trước mặt Nguyễn Kiều Kiều, “Mẹ, trên người mẹ có mùi lạ.”

Mũi của Cẩu Bất Lý luôn nhạy hơn cô, thấy cậu như vậy, lòng Nguyễn Kiều Kiều cũng gióng hồi chuông báo động. Tuy cô không thể nói là chiến thần trải qua trăm trận, nhưng cũng không phải là cô gái yếu đuối bình thường. Từ đầu đến cuối, ngoại trừ mùi ra, cô không hề phát hiện chút gì về tên trộm này.

Trong lòng Nguyễn Kiều Kiều đã phác thảo, chỉ e chẳng phải tên trộm bình thường.

“Chúng ta đi tìm Chuột Đệ.”

“Dạ.” Cẩu Bất Lý nắm chặt tay Nguyễn Kiều Kiều, cẩn thận ngửi một cái, “Mẹ, mùi tản đi rồi.”

Ý của Cẩu Bất Lý, bỗng nhiên Nguyễn Kiều Kiều hiểu.

Mùi tản đi nhanh thế, là do trước đó tên trộm kia liên tục theo cô? Trông thấy Cẩu Bất Lý, chắc sợ bị cậu phát hiện, nên đi rồi?

Nguyễn Kiều Kiều nghĩ đến đây, sống lưng đổ mồ hôi lạnh chằng chịt.

Đúng là cái thế giới tràn ngập nguy hiểm khắp nơi.

Chuyện tối nay, Nguyễn Kiều Kiều báo với Chuột Đệ. Chuột Đệ vừa nghe, rất bất ngờ, “Cô nói có trộm?”

Nguyễn Kiều Kiều gật đầu, “Bánh vừng của tôi bị trộm mất.”

“Những thứ khác thì sao?”

Cô tằng hắng một cái, lắc đầu, “Những thứ khác tạm thời không bị mất.”

Chuột Đệ vuốt cằm, “Như vậy đi, tối nay cô ngủ chung với Tiểu Manh, tôi đi xem thử.”

Nguyễn Kiều Kiều gật đầu, cũng không kiểu cách, ôm Cẩu Bất Lý lăn lên giường Tiểu Manh.

Tiểu Manh vừa thơm vừa mềm mại, ôm thoải mái nhất. Chẳng qua Tiểu Manh hơi kén giường, không thích ngủ chung với người khác lắm. Nguyễn Kiều Kiều phải túm Tiểu Manh cầu xin rất lâu, cô ấy mới miễn cưỡng đồng ý.

“Hai người ngủ đi, tôi đi xem xem.”

“Cô không ngủ ư?”

“Tôi ra ngoài xem thử.” Tiểu Manh vỗ vỗ tay Nguyễn Kiều Kiều, cầm roi lên, xoay người ra khỏi phòng.

Bên này, Cẩu Bất Lý ôm Nguyễn Kiều Kiều, mềm mại nói: “Mẹ, chúng ta cũng ngủ đi.”

Nguyễn Kiều Kiều gật đầu.

Tối nay, Chuột Đệ và Tiểu Manh tuần sau cả đêm, đều không tìm được cái gì. Có điều hai người cũng không tính là chẳng có thu hoạch, bọn họ biết có người ở bên này để lại dấu vết, tuy nhiên hình như hắn không dừng lại lâu liền đi ngay, nên Chuột Đệ và Tiểu Manh chẳng bắt được.

“Có lẽ là tên trộm háu ăn.” Cuối cùng, Chuột Đệ đăm chiêu nói.

Nguyễn Kiều Kiều cũng cảm thấy mình chuyện bé xé to, nói không chừng đây căn bản cũng không tính là người, mà chỉ là một con chuột to béo thôi. 

Một con chuột con to thích ăn bánh vừng.

Nhắc tới bánh vừng, bánh vừng bất ngờ chiếm được sự yêu thích của mọi người, nhất là Tô Tầm, chiều nào ở nhà đọc sách đều yêu cầu một đĩa bánh vừng.

Đương nhiên, còn phải kết hợp với một ấm trà Nguyễn Kiều Kiều nấu.

Nhưng mà Tô Tầm đọc sách bất kể ngày đêm ngược lại khiến cô hơi ngạc nhiên, Tô Tầm chịu khó từ khi nào nhỉ?

Buổi chiều hôm ấy, Nguyễn Kiều Kiều vẫn như mấy hôm trước đưa bánh vừng qua, vừa vặn nhìn Tô Tầm.

“Đại nhân, anh đang xem sách gì vậy?”

Cô thoáng nhìn tựa sách, bên trên viết < Nền tảng tinh luyện khoáng thạch >.

Tô Tầm liếc cô một cái, chẳng biết có phải ảo giác của cô không? Mặt Tô Tầm hơi đỏ bừng. 

“Không có gì, tùy tiện xem thôi.”

“Thật sao?” Nguyễn Kiều Kiều bán tín bán nghi, “Sách này hay không?”

Tô Tầm gật đầu, “Cũng không tồi. Tình tiết khúc chiết cực kỳ cảm động, dù một số chữ không quen lắm.”

“...”

Nguyễn Kiều Kiều trợn mắt, loại sách < Nền tảng tinh luyện khoáng thạch > tương tự sách toán, sách hóa của xã hội trước, bộ có tình tiết khúc chiết hả? Không ngờ, thế giới này kỳ diệu thế.

Còn nữa... thế giới này là chiến trường chính của Tô Tầm, lại có chữ anh không biết đấy.

Cô hết sức tò mò, dâng trà nóng lên, “Đại nhân, là chữ gì ạ?”

Tô Tầm nhìn cô, vô cùng do dự, cuối cùng vẫn đưa quyển sách cho cô.

Nguyễn Kiều Kiều nhận lấy, chỉ thấy trang đầu tiên rõ ràng viết một loạt chữ.

Trời nếu có tình ắt cũng già / Người nếu đa tình ắt chết sớm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play