Thấy Tô Tầm nhào tới như vũ bão, Nguyễn Kiều Kiều sợ tay mình sẽ bị Tô Tầm cắn đứt, nên cô hợp thời rút tay về.

Tô Tầm vồ hụt, lỗ tai đáng yêu giật giật, anh ngẩng đầu lên, trong ánh mắt trong veo như nước toàn là sự lên án.

“Không ăn được.”

“Haha.”

Nguyễn Kiều Kiều nghĩ thầm, anh mà nhào tới với sức lực này, còn không cắn đứt ngón tay tôi ư! Ngọt ngào đút đồ ăn ấy à, ở thế giới này hình như không áp dụng lắm...

Tô Tầm nhìn Nguyễn Kiều Kiều, cuối cùng ánh mắt rơi trên tay cô. Anh nắm tay cô, cầm miếng bánh vừng, nương theo tay cô cắn một cái.

“Shit! Đau quá!”

Nguyễn Kiều Kiều nhìn dấu răng trên ngón tay, lòng thở dài thườn thượt. Cô ở góc phòng đỡ Tô Tầm dậy, việc này không phải lỗi của cô.

Đây là quán tính.

Vốn dĩ cô xem quá nhiều phim truyền hình não tàn cũng rất thích hình ảnh đút đồ ăn ấm áp này, song nghĩ tới tư thế hung hăng kia của Tô Tầm, cô chưa chuẩn bị đưa vào thực tiễn.

Kết quả, Tô Tầm quả thực có hứng thú rất lớn với việc đút đồ ăn, ai ngờ anh cắn luôn ngón tay cô.

Này... bình thường đàn ông không phải liếm sao?

Anh cắn thật đấy!

Do đó Nguyễn Kiều Kiều nhịn không nổi, đá một cước.

Lúc bò dậy, sắc mặt Tô Tầm đen kịt. Mắt thấy anh sắp tức giận, cô nhanh tay lẹ mắt nhét một cái cho Tô Tầm.

“Đại nhân, lại ăn miếng nào.”

Tô Tầm bị cô nhét bánh vừng, ánh mắt rất ai oán. Nhưng một lát sau, ánh mắt anh sáng ngời.

“Cũng không tệ, thêm miếng nữa.”

Nguyễn Kiều Kiều đẩy toàn bộ đĩa tới trước mặt anh. Anh thoáng nhìn cái đĩa, lại nhìn cô, “Cô không đút tôi?”

“... Khụ khụ.” Nguyễn Kiều Kiều xấu hổ, vẻ mặt đoan chính như thế cũng chỉ có thể gặp ở thế giới kỳ lạ này.

“Đại nhân, tay anh ổn chứ.” Có tay có chân cũng chẳng phải tàn phế, lại không phải Cẩu Bất Lý, tại sao muốn cô đút.

Tô Tầm lấy một miếng tự mình ăn, sau đó phun ra.

“Cô đút mới ngon.”

Mẹ nó, còn làm nũng! Cái đuôi để xuống cho tôi! Cô sẽ không dao động.

Cuối cùng, Nguyễn Kiều Kiều hầu hạ một ông lớn ăn hết đĩa bánh vừng, còn uống sạch hai ly nước ấm. Tô Tầm ăn uống no nê, cái đuôi vẫn phối hợp phủ xuống tay cô.

Nể tình cái đuôi lông xù, Nguyễn Kiều Kiều quyết định tha thứ mọi việc anh làm.

Có điều nhiều lần biến thân như vậy, thực sự ổn chứ? Cẩu Bất Lý đã lâu không biến hình rồi đó, rốt cuộc tình huống tốt hay xấu đây? Cô phải đi hỏi tiến sĩ Gấu.

Tâm trạng Tô Tầm không tệ, híp mắt nhìn Nguyễn Kiều Kiều, “Cô rất thích cái đuôi này?”

Nguyễn Kiều Kiều nhìn cái thứ lông xù trong tay, không hề cố ý giấu giếm.

Tô Tầm đăm chiêu, “Về sau đưa cho mỗi mình cô.”

Nguyễn Kiều Kiều sững sờ, “Anh tính đưa cái đuôi của anh cho tôi?” Cô nhất định phải làm một cái khăn choàng cổ.

“Dĩ nhiên không phải. Lần trước gặp được cái đuôi của con hồ ly kia không tồi.” Tô Tầm khẽ híp mắt, trong đầu dường như đang nghĩ làm sao băm con hồ ly kia thành tám mảnh, hòng lấy đuôi.

Cả người Nguyễn Kiều Kiều rét lạnh, “Vậy thì quên đi. Tôi vẫn thích cái đuôi dài trên người đại nhân.” Dừng một chút, cô nói thêm: “Đẹp nhất thế kia.”

“Đương nhiên.” Tô Tầm đong đưa đuôi, nhận được khen ngợi anh co toàn thân lại, vui vẻ ngủ.

Nguyễn Kiều Kiều chơi với cái đuôi to xinh đẹp ấy một chút, cuối cùng lưu luyến buông tay, ra khỏi cửa.

Bánh vừng đã bị bọn họ ăn hết, xem ra đám người này cũng không ăn cơm nữa. Nguyễn Kiều Kiều nhìn đồ của mình, kẻ tham ăn gia tộc cũng chịu không nổi, trong nháy mắt lại muốn mua thức ăn.

Có điều, bánh vừng cô không muốn làm tiếp, mà làm cái khác đi.

Thôi, ngày mai lại suy nghĩ vậy.

Cô cũng hơi đói bụng, tìm ít đồ ăn đã.

Nguyễn Kiều Kiều tìm khắp nhà bếp, cái gì cũng chẳng có. Cô dạo một vòng, cuối cùng tìm được hai miếng bánh vừng trong cái hộp bên dưới tủ nhà bếp.

Đây là căn cứ bí mật của Cẩu Bất Lý, chỉ có hai mẹ con cô biết.

Cẩu Bất Lý thích giấu đồ, điểm này giống cô lúc ở thành phố Hắc Kim. Cô thích giấu khoai tây dưới giường, tương tự, Cẩu Bất Lý hình như di truyền từ cô, lần nào cũng thích giấu đồ ăn ngon.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play