Phản ứng đầu tiên của Nguyễn Kiều Kiều là Tô Tầm bất cẩn đụng miệng cô. Anh là một anh chàng đơn thuần chẳng biết tự tuốt nữa, sao có thể biết hôn môi chứ.

Quả nhiên, thấy cô kinh ngạc, Tô Tầm thoáng lui ra.

Nguyễn Kiều Kiều yên lòng, song trong chốc lát cô mới ý thức được dường như cô thả lỏng quá nhanh. Vì chưa tới bao lâu, Tô Tầm lại xông tới. Lần này, anh ngậm bờ môi trên của cô, khẽ liếm láp, giống như đang thưởng thức món ngon vậy. Anh rất hài lòng, sau đó động tác của anh biến thành mút.

Cái người này, quả là cao thủ sát gái mà.

Toàn thân Nguyễn Kiều Kiều mềm nhũn, cô rất muốn đẩy Tô Tầm ra, có điều tay Tô Tầm đã ghìm chặt cô trong lòng anh.

Mùi vị đàn ông đặc trưng khiến cả người cô run rẩy, hận không thể hóa thành nước. Về phần chống cự được hay không, đều bị cô ném ra sau ót.

Lần nữa tỉnh táo lại, Tô Tầm tựa ghế với vẻ mặt thỏa mãn. Mà Nguyễn Kiều Kiều thì dựa vào vai anh, khẽ thở hổn hển.

Đợi đã...

Đây xem như yêu đương ư?

Nguyễn Kiều Kiều không hiểu nổi, tay cô bị Tô Tầm nắm rất chặt. Cô không thể động đậy, đầu óc chợt linh hoạt, càng nghĩ càng thấy không thích hợp.

“Đại nhân, anh đây là...”

“Tôi đọc sách.” Tô Tầm kéo tay cô, kéo cô trở về bên người, “Dựa theo cách nói của loài người các cô, chắc là thích đó!”

“...” Cái gì gọi là chắc là? Cô ghét đàn ông không cương trực như thế.

Nguyễn Kiều Kiều sẽ không thừa nhận mình suýt bị một nụ hôn nóng bỏng và hơi thở giao phối tản ra trên người Tô Tầm lừa gạt.

Nhưng may mà, còn thiếu một chút.

“Đại nhân, không phải anh đưa tôi cho Tô Minh sao?”

“Ồ, đúng vậy.” Người nào đó chẳng biết xấu hổ đáp.

Nguyễn Kiều Kiều cãi lại, “Cái này của anh cũng gọi là thích à?”

Tô Tầm nghiêng đầu, vẻ mặt không hiểu, “Thế thì sao? Dù gì ngoại trừ Liễu Như Yên ra, hắn không thể chạm vào ai nữa.”

“... Chờ chút.” Nguyễn Kiều Kiều cảm thấy mình bắt được trọng điểm, “Sao anh biết hắn không thể chạm vào. Anh đã làm gì ư?”

Lúc này Tô Tầm không có hứng thú nhắc tới Tô Minh, chỉ nắm tay Nguyễn Kiều Kiều nghiên cứu, rõ ràng anh cảm thấy hứng thú với móng vuốt trắng nõn của cô. Một lát sau, ngay khi Nguyễn Kiều Kiều không nhịn được muốn rút tay về, anh mới không cam lòng đáp: “Cô hứng thú với hắn như vậy làm gì? Cô thích hắn?”

“...” Chết đi! Sao cô có thể thích tên ngựa đực đó được!

Nguyễn Kiều Kiều lắc đầu, ánh mắt Tô Tầm sáng lên, anh không chút khách sáo biểu đạt sự vui vẻ của anh.

“Thực sự không thích?”

Nguyễn Kiều Kiều gật đầu, chẳng nói câu trong lòng kia ra.

Tôi cũng không thích anh, tên cặn bã khốn kiếp! Còn tưởng hôn môi nắm tay là cô phải thích anh hả? Đúng là tên ngây thơ, lòng phụ nữ phức tạp lắm đấy!

Mấu chốt là, cô không tự ngược!

Tô Tầm thích cô? Anh biết cái gì là thích à? Hahaha.

Cả đoạn đường, tâm trạng Tô Tầm rất tốt, khi tâm trạng anh tốt đều nói thêm hai câu. Cụ thể anh giải thích cho Nguyễn Kiều Kiều biết anh làm sao lén lút đối phó Tô Minh.

Nguyễn Kiều Kiều biết được một bí mật cực cực lớn, hóa ra tên khốn Tô Tầm này đã động tay động chân với tất cả vợ bé của Tô Minh. Tô Minh thích chơi vậy, sớm muộn gì cũng xảy ra vấn đề.

Tuy nhiên tại sao chỉ có thể cứng với Liễu Như Yên, Tô Tầm với tâm trạng cực tốt giải đáp.

“Bởi vì lúc cô ta chết, tôi ở ngay bên cạnh cô ta. Về sau không biết tại sao cô ta bị sét đánh sống lại, cô ta tìm tôi làm một cuộc giao dịch.”

“Hai người...”

Nguyễn Kiều Kiều cảm thấy cả người đều khó chịu. Trong truyện trùm phản diện và nữ chính đã sớm chung chạ với nhau, nhưng tại sao cuối cùng trùm phản diện lại chết thảm chứ? 

Nguyễn Kiều Kiều nhớ lại bộ H văn Mary Sue mình từng xem trước đây, rốt cuộc nhớ ra nội dung.

Có lẽ do tình yêu chân thực nhỉ?

Nữ chính Mary Sue vốn là người boss phản diện gửi đi mê hoặc nam chính, song không ngờ ngày đêm luân phiên chiến đấu với nam chính, cô ta không thể kiềm nổi bèn yêu nam chính. Nên một câu thôi, cô ta bị nam chính làm đến mức quy hàng.

Chậc chậc...

Đúng là một chuyện bi thương.

Trông dáng vẻ đắc ý của Tô Tầm, Nguyễn Kiều Kiều không thể nói việc sau này nữ chính bị dụ dỗ cho anh biết.

Có điều, cô thực sự hiếu kỳ: Người như Tô Tầm, lại tin tưởng Liễu Như Yên.

“Anh tin cô ta?”

Quả nhiên, Tô Tầm lắc đầu, “Không tin.”

“...” Nguyễn Kiều Kiều lập tức sáng tỏ, “Nhược điểm của cô ta nằm trong tay anh?”

“Đúng.” Tô Tầm híp mắt, rất giống một con mèo to cần được khen ngợi, “Tôi cho cô ta thuốc điên đảo chúng sinh, cô ta đưa mạng mình cho tôi.”

Đột nhiên, Nguyễn Kiều Kiều bắt đầu thông cảm cho Liễu Như Yên.

Nữ chính quả thật không dễ làm mà!

Bỗng dưng tóc tê rần, là Tô Tầm kéo tóc cô ngửi một cái.

“Tóc cô bôi cái gì đấy, thơm quá.”

“Không có.” Nguyễn Kiều Kiều nắm tóc mình, rưng rưng, “Tôi chỉ gội thôi.”

“Vậy sao thơm thế?” Tô Tầm lại ngửi ngửi.

Sức anh quá lớn, dù nói thích, nhưng anh không có ý thức thích người ta chút nào.

Da đầu cô sắp bị anh kéo tróc ra rồi, được chưa?

Không thể nhịn được nữa, Nguyễn Kiều Kiều vung quyền lên, “Đau... đau chết mất!”

“Đau?”

Gân xanh trên trán Nguyễn Kiều Kiều giật giật, cô hất tay Tô Tầm ra, nhảy dựng lên nắm tóc anh, hung hăng kéo.

“Vậy anh nói xem có đau không?”

Sợi tóc mềm của Tô Tầm bị Nguyễn Kiều Kiều túm trong lòng, cả người anh thuận thế ngã lên đùi cô, mở to đôi mắt da cam nhìn cô chòng chọc, một lúc lâu mới mở miệng nói: “Không đau... dùng sức nữa.”

Mẹ nó, hình như cô bị một tên biến thái thích rồi trời!

Sau đó, động tác vốn kéo tóc Tô Tầm lại biến thành vuốt lông. Anh ôm eo cô, vùi đầu vào bụng cô, hài lòng thiếp đi.

Cái chỗ này luôn là vị trí của Cẩu Bất Lý, giờ bị một con Cẩu Bất Lý phiên bản to chiếm cứ, Nguyễn Kiều Kiều có chút khó chịu.

Đang chuẩn bị lặng lẽ đứng dậy bỏ anh lại, Tô Tầm chợt vung cái đuôi to xinh đẹp của mình, đặt vào tay cô.

Nguyễn Kiều Kiều giống như làm chuyện xấu bị phát hiện vậy, cô lắp bắp nói: “Đại... đại nhân, đuôi anh... đuôi anh xuất hiện kìa.”

“Thoải mái thế mà.” Tô Tầm vung đuôi lên, vẽ trong không trung hai vòng, cuối cùng vững vàng rơi vào lòng bàn tay cô.

Đúng... đúng là khiến người ta vừa yêu vừa hận ấy. Cái đuôi to xinh đẹp vậy, Nguyễn Kiều Kiều nghĩ cô có thể chơi một năm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play