“Đau quá.”
Tô Tầm ở một bên nhìn cô, tức giận xì một tiếng, ý tứ trào phúng rất rõ ràng.
Nguyễn Kiều Kiều ôm cổ, “Đau quá, đau quá.” Chẳng những đã trật cổ, mà dường như cô còn bị sái cổ khi ngủ nữa.
Cô nghiêng cổ nhìn tên đầu sỏ bên cạnh mình.
Chả trách Tô Minh nói Tô Tầm không tìm được bạn gái, không chỉ do thân thể, mà tính cách cũng rất dị. Cái đức hạnh này của anh, cô có lý do tin tưởng rằng đời này anh không tìm được bạn gái đâu.
Con chó ế, còn dị ứng lông chó!
Trong đầu Nguyễn Kiều Kiều xuất hiện động tác tay tạm biệt.
Cô nghiêng cổ, càng không ngừng điều chỉnh thử, nhưng lần nào cũng đau đến ứa nước mắt.
Bên này rốt cuộc Tô Tầm đã buông sách xuống.
“Trật cổ rồi hả?”
Vấn đề rõ ràng quá mà, được chưa? Nguyễn Kiều Kiều oán thầm.
“Thật ngu ngốc.”
Tô Tầm chợt sáp lại, nắm bả vai cô, cẩn thận nhìn cô, “Tôi còn chưa thấy có người ngủ đến sái cổ đấy.”
“….” Anh mặc tôi chết đi.
“Cần giúp một tay không?”
“Nói nhảm.”
Bàn tay ấm áp của Tô Tầm đặt lên cổ cô, không biết có phải do cô ảo giác không, cô luôn cảm thấy phần da bị sờ trên cổ nó tê dại.
Nguyễn Kiều Kiều rụt cổ một cái, cảm nhận bàn tay Tô Tầm chậm rãi tới lui tuần tra trên cổ mình, không chỉ thế, hơi thở nóng rực của anh còn phả bên tai cô. Cả người Nguyễn Kiều Kiều đều mềm nhũn.
Cái người này, có chỗ nào là anh chàng ngây thơ gì đâu, căn bản là cao thủ sát gái mà, được chưa?
Lúc này, cao chủ sát gái tiến tới bên tai cô, giọng trầm thấp mạnh mẽ.
“Dựa vào cái gì tôi phải giúp cô?”
“...”
Biết ngay không thể đặt quá nhiều hi vọng vào anh mà. Cái tên hẹp hòi này!
Trong lòng Nguyễn Kiều Kiều thầm lườm anh, thình lình cô bị Tô Tầm nắm vai, vặn theo hướng của anh.
“Làm gì?”
Nguyễn Kiều Kiều nghiêng cổ, cảm thấy một cơn đau truyền tới.
Tên khốn Tô Tầm này mạnh mẽ vặn cổ cô đó! Tàn bạo quá!
Cổ cô còn ở trên đầu cô sao?
Nguyễn Kiều Kiều rưng rưng nước mắt, oán hận nhìn tên cặn bã khốn kiếp trước mặt.
Bỗng nhiên lông mi dài của Tô Tầm nhanh chóng đến gần, cùng lúc đó, bờ môi ấm áp in lên môi cô.