Thôi, nể tình cái đuôi, cô miễn cưỡng cho Tô Tầm mượn cái bụng.

Không biết từ lúc nào Tô Tầm ngủ mất, trong lúc ngủ, chẳng biết anh mơ thấy chuyện gì. Anh khẽ lẩm bẩm vài câu.

Nguyễn Kiều Kiều kề sát vào nghe, nghe được một tiếng “Mẹ” nho nhỏ.

Nguyễn Kiều Kiều sững sờ, tay vỗ về cái đuôi ngừng lại. Cô nghĩ trên người Tô Tầm cất giấu trăm nghìn bí mật, chẳng hạn như rõ ràng anh là con trai tướng quân loài người, tại sao là một người bán thú? Tại sao Tô Minh và anh là hai anh em, nhưng muốn đưa anh vào chỗ chết?

Mấu chốt nhất là, hình như Tô Tầm đều có địch ý không rõ với nhà họ Tô và toàn thể nhân loại. Không đúng, không chỉ với loài người, dường như với cả người thú anh cũng chẳng khá hơn chút nào.

Rốt cuộc anh là ai?

Chân tướng chỉ có một, mà đường tắt dẫn tới chân tướng chỉ có một.

Nguyễn Kiều Kiều cầm cánh gà nướng thơm ngào ngạt, thản nhiên lướt qua trước mặt tiến sĩ Gấu. Tiến sĩ Gấu ngửi ngửi, cấp tốc theo sau.

“Hôm nay hình như gà nướng khác với mọi hôm.”

“Hôm nay cay xè, ông muốn thử không?”

Tiến sĩ Gấu gật đầu đến độ suýt đứt lìa.

Nguyễn Kiều Kiều đưa cánh gà cho ông, ánh mắt ông sáng choang, bắt đầu gặm. Lúc này, cô nâng má, ngồi xuống trước mặt ông.

“Mẹ đại nhân là ai?”

“Phụt --”

Tiến sĩ Gấu phun cánh gà trong miệng ra, sau đó chậm rãi dời mặt đi chỗ khác.

“Hửm? Đây là bí mật sao?”

Tiến sĩ Gấu gật đầu.

Nguyễn Kiều Kiều cười híp cả mắt, “Nếu là bí mật, vậy tốt thôi. Tôi thích nhất bí mật, tôi đảm bảo, đây là bí mật giữa hai chúng ta.”

Tiến sĩ Gấu gặm cánh gà, dáng vẻ vô cùng do dự. Rõ ràng chuyện này rất nghiêm trọng, ông chẳng muốn tiết lộ.

Nguyễn Kiều Kiều giơ cánh gà nướng trong đĩa lên, cười híp mắt thành một đường may, “Được rồi, ông không nói tôi đành đi hỏi đại nhân, thuận tiện nói cho anh ta biết, ông ăn hết quà vặt hôm nay của anh ta rồi.”

“Bỉ ổi.”

Tiến sĩ Gấu phun xương gà trong miệng, vẻ mặt căm hận.

“Thực ra nói cho cô biết cũng không có gì ghê gớm.” Rốt cuộc tiến sĩ Gấu vứt sự vùng vẫy đi, bưng đĩa gà tiếp tục gặm.

“Tôi cũng chỉ nghe đồn à. Cô biết đó, đại nhân là người bán thú. Cha anh ta – Tô tướng quân là con người chân chính, bằng không sao Tô Minh lại là người được! Có điều Tô Minh quả thực không bình thường, cô không biết hắn mà biến thái thực sự giống y đúc đại nhân đấy, không đúng... So ra hắn kém đại nhân, điểm ấy tôi phải thừa nhận.”

Đầu bị vỗ mạnh một cái, tiến sĩ Gấu ngẩng đầu, đối mặt với vẻ mặt không kiên nhẫn của Nguyễn Kiều Kiều.

“Nói điểm chính!”

Tiến sĩ Gấu uất ức vuốt vuốt đầu, “Cô đừng có dữ dằn thế được không? Chẳng phải tôi đang chậm rãi kể sao? Thực ra số mạng đại nhân chúng ta rất khổ. Một người bán thú yếu đuối vốn là ngoại tộc ở thế giới này, thế giới người thú còn không tiếp nhận, huống chi loài người các cô. Tôi nghe nói hồi trẻ Tô tướng quân ra ngoài đánh giặc gặp được một người thú nữ, chính là mẹ đại nhân, hai người vì nguyên nhân đặc biệt mà có tình một đêm. Sau đó đại nhân ra đời.”

“Vậy mẹ anh ta đâu?”

Tiến sĩ Gấu lắc đầu, “Tôi cũng không biết. Nghe nói chết từ lâu rồi. Có điều chết như thế nào, chẳng ai biết cả. Tôi chỉ biết lúc trở về Tô tướng quân mang đại nhân về. Còn mẹ đại nhân, chưa từng nhìn thấy.”

“Ông chỉ biết nhiêu đó?”

Tiến sĩ Gấu gật đầu, ánh mắt uất ức bay tới, “Tôi đã biết quá nhiều rồi. Cô biết đấy, thân thế đại nhân càng ít người biết càng tốt. Mấy năm nay, mặc dù có Tô tướng quân che chở, nhưng vẫn có không ít lời đồn vô căn cứ truyền ra. Tôi rất lo lắng... một ngày nào đó đại nhân sẽ bị xem là ngoại tộc mà thiêu chết.”

“Ngoại tộc?”

Nguyễn Kiều Kiều cười lạnh, “Mấy người nhìn nhận anh ta như thế ư? Kể cả con trai tôi?”

“Lẽ nào cô không...”

Nguyễn Kiều Kiều cười hahaha, “Ngoại tộc. Nếu phải nói ngoại tộc thì đâu phải là thân thể anh ta, nếu chỉ nói tính cách, thì đây mới thực sự là ngoại tộc.”

Tính cách tệ vậy, không phải ngoại tộc thì là gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play