Khoảng cách rất gần, Nguyễn Kiều Kiều có thể nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt Tô Tầm, và lông mi vừa dài vừa cong của anh.

Chắc là cô hơi to gan, cũng quên mất Tô Tầm là ai rồi.

Tốc độ rất nhanh, cô lui ra.

“Đại nhân.”

Tay chợt nắm chặt, Tô Tầm đã trở tay nắm lấy cô, kéo cô ra sau lưng.

Che chắn.

Tô Minh cắn đùi gà, trên khuôn mặt hơi tương tự Tô Tầm, Nguyễn Kiều Kiều cũng thấy được sự kinh ngạc. Song hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần, trên mặt không còn nụ cười bất cần đời nữa, chỉ có vẻ lạnh lùng giống như Tô Tầm.

“Lại có phụ nữ thích mày.”

Hắn ném đùi gà, đi thẳng tới trước mặt anh, thấp giọng nói: “Bỗng nhiên tao hết muốn giết mày rồi.”

Hai anh em này ban đầu ngoài mặt còn có thể duy trì anh em kính trọng lẫn nhau giả tạo, nhưng vào giờ khắc này, Tô Minh hoàn toàn vứt bỏ vẻ hờ hững ban đầu, cả người giống như dã thú ẩn núp, tràn đầy lệ khí và tàn bạo.

Đây mới thật sự là Tô Minh.

Cách Tô Tầm, Nguyễn Kiều Kiều cũng có thể cảm giác được địch ý hắn phát ra.

“Tao sẽ hủy diệt tất cả của mày. Mày sẽ không chiếm được bất cứ thứ gì.” Cuối cùng, Tô Minh vượt qua Tô Tầm, kề bên tai anh, khẽ nói.

Hắn giống như âm hồn, tới vô ảnh đi vô tung. Mèo Đen đến báo cáo, hắn đã dẫn người rời khỏi thành phố Hắc Kim rồi.

Cũng chẳng biết hắn tới làm gì? Chỉ vì ra oai phủ đầu với Tô Tầm thôi sao?

Sau khi Tô Minh rời đi, Tô Tầm lập tức hất tay Nguyễn Kiều Kiều ra, giống như đó là vật dơ bẩn gì đó.

Nguyễn Kiều Kiều ở sau lưng nhìn bóng lưng cao ngạo kia rời đi, trong lòng cực hận nghĩ.

Hôm nay anh lạnh lùng với tôi, ngày mai tôi cho anh không trèo cao nổi.

Bởi vì có chuyến tới chơi của Tô Minh, Tô Tầm quyết định rời khỏi Hắc Kim.

Tướng quân mang đến tin tức, nói là thành phố Lưu Thủy đằng trước xuất hiện thổ phỉ, bảo Tô Tầm đi trấn áp.

Trong mắt Nguyễn Kiều Kiều, anh là con ông cháu cha, thực quyền cũng không có, lấy gì trấn áp chứ! Hơn nữa, thổ phỉ này hình như nghe rất quen tai.

Tô Tầm vẫn cao ngạo như cũ, lạnh lùng với Nguyễn Kiều Kiều. Cô cũng chẳng có hứng thú để ý đến anh, mỗi ngày ngoại trừ cùng Cẩu Bất Lý nấu cơm ra, đều vùi đầu trồng rau dưa của mình.

Cô để lại ớt và cà tím ở thành phố Hắc Kim, nhờ dì Heo chăm sóc giúp. Cô còn muốn biết trên thế giới này còn hạt giống khác cô có thể trồng ra không.

Ngày ấy rời khỏi Hắc Kim, bỗng nhiên trời đổ mưa.

Nguyễn Kiều Kiều bọc kín quần áo trên người, ôm Cẩu Bất Lý vào lòng, ngồi bên cạnh Tô Tầm. Ánh mắt anh một mực đặt trên quyển sách trong tay anh, không hề liếc cô một cái.

Gần đây anh luôn có đức hạnh này, cô cũng lười để ý.

Đường đi lầy lội rất nhiều, xe chạy cực kỳ xóc nảy. Cô hơi bất cẩn chút, không ngồi vững bèn lăn về phía Tô Tầm.

Tay phủ lên đùi anh, Nguyễn Kiều Kiều giương mắt nhìn, trông thấy Tô Tầm đang kinh ngạc. Sau khi kinh ngạc, nét mặt anh nhanh chóng thoáng đỏ lên.

Đỏ lên?

Lòng Nguyễn Kiều Kiều xuất hiện một ý nghĩ, ánh mắt cô dời xuống.

Giữa hai chân Tô Tầm có vẻ không bình tĩnh lắm, mắt trần của cô có thể thấy biên độ gò núi nhỏ ấy gồ lên.

Mẹ.

Tô Minh nói sai rồi, tên này không phải không cứng nổi, mà là cứng từng giây từng phút. Nhưng cũng còn tốt, hắn không biết. Haha.

Nguyễn Kiều Kiều khẽ gạt sợi tóc rơi bên tai, sau đó tiếp tục ôm chặt Cẩu Bất Lý sắp bị đánh thức, rồi thản nhiên nhìn thẳng đằng trước, giống như chút chuyện vừa nãy chưa từng xảy ra vậy.

Tô Tầm làm kiêu, cô cũng muốn làm kiêu nữa cơ.

Trên thế giới này, đàn ông đẹp trai cường tráng nhiều lắm, với dáng người và khuôn mặt đẹp của cô hoàn toàn có thể tìm được một người sức dài vai rộng.

Gần một chút, Sai Nhĩ cũng đâu tệ. Tội tình gì cô phải chịu ngược chứ!

Kể từ lâu trước đây, sau khi Nguyễn Kiều Kiều xem xong phim tình cảm < Song Long Đại Đường > hồi trung học, cô đã hạ quyết tâm. Trên đời này, chỉ có cô ngược người khác, chứ đừng mơ người khác ngược được cô.

[1] Song Long Đại Đường (tiếng Anh: Twin Of Brothers) là một bộ phim truyền hình Hồng Kông do TVB phát hành ngày 19/07/2004. Phim dài 42 tập với sự tham gia của Lâm Phong, Ngô Trác Hy, Dương Di, Đường Ninh, Hồ Định Hân, Lý Sai, Ngũ Vịnh Vi.

Nguyễn Kiều Kiều ôm Cẩu Bất Lý mềm mại, tâm tình hết sức tốt đẹp, còn nổi hứng ca hát.

Lỗ tai Cẩu Bất Lý giật giật, có lẽ việc vừa rồi rốt cuộc vẫn đánh thức cậu.

“Mẹ.”

“Ừ.”

Cẩu Bất Lý làm ổ trong lòng Nguyễn Kiều Kiều, cậu mới tỉnh dậy nên trong đồng tử màu da cam còn có tí mơ hồ. Cậu dụi dụi mắt, “Mẹ, chúng ta đi đâu ạ?”

Đừng hỏi cô lộ trình, bởi cô cũng là một người chưa từng trông thấy xã hội. Ngoại trừ ở lại thành phố Hắc Kim và khu mỏ đáng sợ kia ra, địa phương khác cô chẳng biết.

“Mẹ không biết.” Nguyễn Kiều Kiều búng lỗ tai lông xù của Cẩu Bất Lý, híp mắt thoáng nhìn ngoài xe.

“Mẹ cũng không biết.”

“Hừ...”

Người bên cạnh hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên là đố kị khinh bỉ.

Có điều, ai quan tâm anh chứ! 

Cẩu Bất Lý tiếp tục làm ổ trong lòng Nguyễn Kiều Kiều, dáng vẻ còn chưa tỉnh ngủ.

“Mẹ, con mệt quá.”

“Ngủ tiếp đi nè, chắc còn xa đấy.” Nguyễn Kiều Kiều dịu dàng nói, cô vuốt lỗ tai Cẩu Bất Lý. Mềm mại, thực sự vuốt đã tay.

Bộp —–

Một âm thanh vứt sách nặng nề vang bên tai, cô ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Tô Tầm.

“Nó mấy tuổi rồi còn bám lấy cô?”

“Chưa tới hai tuổi mà.” Nguyễn Kiều Kiều tiếp tục vuốt tai Cẩu Bất Lý, sao nào, con trai hai tuổi không thể vùi trong lòng mẹ làm nũng hả?

“Khó coi quá.” Tô Tầm để sách xuống, nhìn Cẩu Bất Lý bằng ánh mắt xem thường.

“Với cái đà này, sớm muộn gì cô cũng chiều hư nó.”

Cô trợn mắt, “Nó là con tôi, tôi không chiều hư nó thì chiều hư ai.”

“...”

Cẩu Bất Lý hừ hừ hai tiếng, chẳng thèm liếc Tô Tầm một cái, tiếp tục vùi trong lòng cô.

Tô Tầm giận dữ, quát lên: “Dừng xe.”

Hai mẹ con sợ hết hồn, Nguyễn Kiều Kiều càng ôm chặt Cẩu Bất Lý.

“Làm chi?”

Sắc mặt Tô Tầm đen kịt, ra lệnh cho Mèo Đen đằng trước: “Bắt nó ra ngoài cho tôi.”

“Tại sao? Nó là con tôi.”

Anh cười lạnh, “Tôi bị dị ứng lông chó, không được hả?”

Nguyễn Kiều Kiều: “... Mẹ kiếp.”

Cẩu Bất Lý khóc sướt mướt bị Mèo Đen ôm đi, đáng lẽ Nguyễn Kiều Kiều giận hết sức cũng muốn đi theo, song tiếc rằng đằng trước đã có tiến sĩ Gấu, Tiểu Manh, Sai Nhĩ và Chuột Đệ ngồi rồi, rất chật chội. Nhất là tiến sĩ Gấu, tuyệt đối không muốn cô ra đó.

Nguyễn Kiều Kiều nhẫn nhịn, đành trở về bên người Tô Tầm.

Tô Tầm thoáng nhìn cô, ánh mắt rơi xuống trước ngực trống rỗng của cô, anh nhặt sách lên, tiếp tục xem.

Dáng vẻ đắc ý ấy, quả thật làm người ta nghiến răng.

Nguyễn Kiều Kiều liên tục buồn bực, có điều tức giận một hồi, cô trông thấy vẻ mặt thản nhiên của Tô Tầm, đồng thời môi vểnh lên, hình như tâm trạng không tồi. Bỗng dưng cô không tức giận nữa.

Một trong những quy luật sinh tồn chính là, vĩnh viễn đừng làm cấp trên tức giận.

Thời gian tí tách trôi qua, Nguyễn Kiều Kiều hơi hối hận. Sớm biết vậy cô nên tìm Cẩu Bất Lý lấy mấy quyển sách giết thời gian.

Tranh thủ thời gian kiểu này thực sự không dễ dàng gì.

Suy nghĩ một chút, Nguyễn Kiều Kiều nghiêng đầu, mơ mơ màng màng thiếp đi.

Lúc thức dậy, đầu Nguyễn Kiều Kiều thoáng nặng trĩu. Cô mở mắt ra nhìn, không biết từ lúc nào mình đã nằm trên đùi Tô Tầm, mà anh thì để sách lên đầu cô, xem như cái bàn miễn phí.

Bình thường chẳng phải là cô gái được ôm vào lòng, đầu gối lên bả vai người đàn ông, ngủ một cách say sưa, nét mặt người đàn ông thì cười mê mẩn sao?

Vụ xem đầu cô thành cái bàn miễn phí này là thế nào?

Hèn gì cả đời chỉ là một gã ế không có phụ nữ yêu.

Nguyễn Kiều Kiều nghĩ cái tư thế này quá khó chịu, cô động đậy, đang định đứng lên, lúc này tài xế đúng lúc vượt qua một vũng nước lớn.

Lần này cô quả thật không nắm được độ mạnh yếu, trực tiếp nhào vào bụng Tô Tầm.

Mẹ, đúng là ngày chó má!

Hiện tại, cô dùng mặt có thể cảm nhận được gò núi nhỏ nào đó nhanh chóng gồ lên.

Dù cho cổ đang đau nhức, nhưng Nguyễn Kiều Kiều vẫn lập tức bò dậy. Song hành động quá nhanh, hình như cô bị trật cổ rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play