Giống như mỗi độc giả xem tiểu thuyết để giải trí, Nguyễn Kiều Kiều đã quên mất nội dung cụ thể của <Bá chủ mạt thế yêu tôi>.

Cô chỉ có thể nhớ đám nam chính tà mị bất kham, còn có hàng to sống tốt.

Trong tiểu thuyết, tướng mạo đám nam chính là hư ảo. Cho dù miêu tả động lòng người hơn nữa, lúc xuất hiện trước mặt cô, cô cũng chẳng nhận ra.

Nếu không phải dao găm trên cổ sắc bén, thì Nguyễn Kiều Kiều còn nhọc lòng nghĩ người thình lình chạy vào nhà bếp này là ai. Song hiện thực quá tàn khốc, tàn khốc đến độ cô chỉ có thể cúi đầu xin tha: “Đại hiệp! Tha mạng!”

Đối phương sững sờ, lập tức buông cô ra, dáng vẻ cực kỳ vô vị.

“Tôi còn tưởng là thứ tốt gì, không ngờ y như chủ nhân, toàn kẻ yếu đuối.”

Gã đàn ông mặc đồng phục, tương tự với bộ đồng phục khi Sai Nhĩ mặc trong đội hiến binh, nhưng rõ ràng gã ấy cao to hơn nhiều. Thực ra ngay cả đồng phục cảnh sát và đội quản lý thành phố Nguyễn Kiều Kiều đều không phân biệt được, lúc này chỉ có thể dựa vào đồng phục vừa người và sáng bóng kia mà phán đoán, gã này không phải người trong đội hiến binh.

Người bình thường hắn là hỏi, “Anh là ai?”

Nhưng Nguyễn Kiều Kiều ở thế giới này lâu lắm rồi, đã không còn bình thường lắm. Do đó cô ôm cái cổ lạnh lẽo, phi thân nhảy ra ngoài cửa sổ, vừa chạy còn vừa kêu, “Người đâu, cứu mạng! Bắt trộm!”

Gã đàn ông sững sờ, lập tức đuổi theo.

Cứ thế cuộc gặp gỡ lần đầu tiên giữa Nguyễn Kiều Kiều và nhân vật Tô Minh – linh hồn của truyện đã xảy ra chấn động như vậy.

Tô Minh đuổi theo vài bước, bị Mèo Đen vội vàng chạy tới ngăn trở.

“Mày dám ngăn tao?”

Mèo Đen tiến lên, lại bị Tô Minh đẩy ra.

“Một con chó thôi, cút ngay cho tao.”

Mèo Đen sừng sững bất động, đôi mắt hẹp dài của Tô Minh híp một cái, đao trên tay không khách sáo vung ra. Động tác của Tô Minh rất nhanh, thậm chí lấy thân thủ Mèo Đen cũng chỉ có thể miễn cưỡng né tránh.

Lưỡi đao xẹt qua mặt Mèo Đen, máu tươi lập tức ứa ra.

Đây không phải là dao găm thông thường, bởi người thú có năng lực tự lành, song vết thương trên mặt Mèo Đen chẳng những không khép lại, mà còn càng chảy càng hăng.

Nguyễn Kiều Kiều thấy vậy, nắm chặt dao phay trên hông.

Lúc cần thiết, cô sẽ không để ý hắn có phải là nhân vật linh hồn của truyện này hay không.

Trong mắt cô, chỉ có kẻ địch và bạn bè. Rõ ràng, Tô Minh không phải là bạn.

Dù Mèo Đen bị thương, cũng chắn trước mặt Nguyễn Kiều Kiều. Tô Minh chợt thu đao, “Tao không tới đánh nhau. Nó đâu?”

Ý Tô Minh là tìm Tô Tầm.

Ngay khi Nguyễn Kiều Kiều do dự có nên bán chủ cầu vinh không, ánh mắt Tô Minh đã tập trung trên người cô, “Cô là người phụ nữ theo nó? Lại là con người... Nó có thể thỏa mãn cô sao?”

Tô Minh cười ngạo mạn, chân dài sải bước tới trước mặt Nguyễn Kiều Kiều, nét mặt mang theo ý cười xấu xa, hoặc phải nói là cười nhạo.

Động tác của hắn đủ tà mị, thậm chí sự cao cao tại thượng trong mắt cũng khắc sâu vào đầu cô. Nguyễn Kiều Kiều tưởng tượng ra một câu chuyện ‘tổng tài tà mị gặp gỡ cô bé lọ lem đáng thương’.

Tà mị bất kham, mập mờ trêu chọc.

Xem tiểu thuyết cảm thấy rất là lãng mạn. Nhưng gặp ở hiện thực rồi, mới thấy ngốc quá.

Nguyễn Kiều Kiều đẩy Mèo Đen ra, nắm chặt dao phay, “Liên quan gì tới anh.”

Có lẽ Tô Minh không ngờ Nguyễn Kiều Kiều sẽ đáp lại câu này, nụ cười trên khuôn mặt điển trai bất cần đời bị đánh nát.

“Cô mới nói cái gì?”

“Tôi nói, liên quan gì tới anh.” Nguyễn Kiều Kiều cầm dao phay, cười lạnh, “Chuyện của bà, liên quan cái rắm anh.”

Sự kinh ngạc của Tô Tầm kéo dài mất mấy giây, kế đó hắn cười haha như kẻ điên. Sau khi cười rất lâu, âm thanh chợt ngừng lại.

“Cô gái, cô thành công gây chú ý với tôi rồi.”

Nguyễn Kiều Kiều: “...”

Mẹ nó, hiện tại cô bắt đầu ghét văn tổng tài đấy! Còn là văn tổng tài não tàn!

Dựa theo cái tính thối của Tô Minh, ắt hẳn không phải đến thăm em trai yêu dấu của hắn. Hắn vốn là đội trưởng đội vệ binh, vừa nãy cũng biểu diễn thân thủ của hắn. Tay cầm dao phay của Nguyễn Kiều Kiều bắt đầu toát mồ hôi.

Xác suất cô chém chết Tô Minh chiếm bao nhiêu nhỉ?

Trong lúc cô chộn rộn, bả vai chợt trầm xuống, cô xoay đầu lại, chẳng biết từ lúc nào Tô Tầm đã đi tới.

“A...”

Sự ngạo mạn càng thêm rõ ràng trên gương mặt của Tô Minh, “Rốt cuộc mày xuất hiện rồi, tao còn nghĩ mày muốn trốn tới khi nào?”

“Anh hai.”

So với Tô Minh ngạo mạn vô lễ, Tô Tầm có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.

“Tốt, tao còn tưởng mày đã quên mất tao là ai?” Tô Minh nhìn Mèo Đen bên cạnh, “Đây là đạo đãi khách của mày hả?”

“Không dám.” Tô Tầm vẫn rất cung kính.

Tô Minh cười lạnh, bỗng lưỡi đao chỉa về phía Nguyễn Kiều Kiều, “Thế này đi, mày đưa người phụ nữ này cho tao chơi, lần này coi như thôi.”

Lúc này, tâm trạng Nguyễn Kiều Kiều khá phức tạp.

Cô rất muốn biết, rốt cuộc mình đã chọc Tô Minh chỗ nào? Chơi cô ư? Chơi chết mợ hắn đi! Cuối cùng, chuyện quan trọng nhất là Tô Tầm sẽ không đồng ý, đúng không?

Thực tế, những cảm xúc phức tạp này chỉ chợt lóe lên trong lòng Nguyễn Kiều Kiều, rất nhanh, cô nghe được giọng Tô Tầm.

“Được. Anh hai thích là được.”

“...”

Được mẹ anh!

Tên khốn kiếp Tô Tầm kia thực sự đưa cô cho Tô Minh. Động tác cực nhanh, thái độ thành khẩn, quả thực khiến Nguyễn Kiều Kiều nghiến răng nghiến lợi.

May mà cô không dùng tam quan bình thường đi so đo thế giới này, may mà cô không gửi gắm quy luật sinh tồn lên cái gọi là tình yêu, nên cô cũng không đau lòng bao nhiêu. Cùng lắm hơi phẫn nộ thôi.

“Đại nhân...” Để tôi nhổ sạch răng chó của anh đi!

Trái lại Tô Minh không ngờ Tô Tầm sẽ dễ dàng buông Nguyễn Kiều Kiều vậy, sau khi kinh ngạc một giây, nét mặt thoáng hiện chút sáng tỏ.

“Mày vẫn không thay đổi.”

“Anh hai quá khen.”

“Cũng được. Người đàn bà này tao sẽ mang đi. Nhìn cô ta mông lớn ngực to, hắn rất dễ sinh đẻ.”

Tô Tầm không nói lời nào, cũng không thèm nhìn Nguyễn Kiều Kiều.

Nguyễn Kiều Kiều càng tức điên, có một loại kích động muốn cắn chết Tô Tầm, song hiện giờ cô càng muốn cắn chết Tô Minh hơn. Cái tên ngựa đực này!

Phản đối vô hiệu, cô bị Tô Minh dẫn vào phòng. 

Tô Minh là khách, một người khách bụng dạ khó lường không được hoan nghênh. Tiến sĩ Gấu sắp xếp phòng cho hắn, trái lại hắn không lãng phí, kéo Nguyễn Kiều Kiều đi thẳng vào cửa lên giường.

“Khoan đã...”

Quần áo cởi sạch, Tô Minh nhìn Nguyễn Kiều Kiều trên giường, “Nó chơi cô chưa?”

Nguyễn Kiều Kiều cười khẩy. Lẽ nào còn định chơi hàng nguyên tem?

Cô không muốn nói chuyện, cũng chẳng dám nói lời nào, vì cô sợ cô sẽ không khống chế tâm tình của mình được nữa.

Tô Minh nhìn cô, lại sờ tay cô, sau khi cẩn thận sờ soạng bỗng dưng ghét bỏ cô, “Thô quá, quả thật chẳng có chút hứng thú nào.”

Không biết sợi gân nào của Tô Minh bất thường, quan sát Nguyễn Kiều Kiều từ trên xuống dưới một phen, đột nhiên bắt đầu mặc quần.

“Không ngờ cô thô thế, đúng là không xuống tay được. Không cứng nổi.”

“...” Bá vương ngạnh thượng cung hay nhỉ? Quả nhiên thế giới này phát triển quá nhanh, nhanh đến mức Nguyễn Kiều Kiều hoàn toàn phản ứng không kịp.

Tô Minh mặc quần áo tử tế rồi, nghênh ngang ngồi xuống giường.

“Nghe nói cô nấu ăn không tồi.”

Nguyễn Kiều Kiều lù lù không nhúc nhích.

Tô Minh ngước cằm, ngược lại có chút ngạc nhiên.

“Cô thích thằng em trai con hoang kia của tôi vậy sao? Cho dù nó vĩnh viễn không cứng nổi, cô cũng không quan tâm?”

Haha —— anh cũng đâu cứng nổi chứ!

Trong lòng Nguyễn Kiều Kiều phun vô số câu Fu*, nhưng nét mặt lại lạnh lùng đối lập.

“Chậc chậc, đúng là vô vị.” Tô Minh ngáp một cái, “Tôi chúa ghét phụ nữ lạnh lùng, phụ nữ phải dịu dàng tình cảm một chút.”

Thấy Nguyễn Kiều Kiều nãy giờ không nói gì, như một khúc gỗ, Tô Minh phất tay, mất tính nhẫn nại, “Người kia, cô ra ngoài trước đi, chuẩn bị bữa tối cho tôi. Đợi tôi ăn no rồi, tâm trạng tốt lên, tôi sẽ có chút hứng thú dạy cô cái gì gọi là đàn ông chân chính.”

Mẹ nó, làm chuyện hạ lưu còn đòi có hứng. Đáng đời không cứng được.

Chẳng qua thấy Tô Minh nhắm mắt lại, dường như thực sự không có hứng thú gì với cô. Nguyễn Kiều Kiều xoay người ra ngoài cửa.

Trong phòng, đợi đến khi cửa được đóng lại, Tô Minh mới mở mắt ra, hắn nhìn một nơi hư không nào đó, tự lẩm bẩm.

“Như Yên, anh thực sự trúng độc của em rồi.”

Dưới thân mềm nhũn, hắn không cách nào tưởng tượng được, hắn quả thật không cứng nổi với những người phụ nữ khác.

Mẹ nó! Chuyện này không tốt tí nào.

Nguyễn Kiều Kiều ở nhà bếp chặt tấm thớt đến độ vang phập phập, tiến sĩ Gấu ở bên ngoài nhìn vào, cuối cùng không nhịn được qua đó.

“Cô Mèo, tối nay ăn gì?”

“Ăn phân được không?”

Tiến sĩ Gấu: “...”

Lượn hai vòng trong nhà bếp, tiến sĩ Gấu phát hiện rằng ra vẻ đáng yêu không có hiệu quả, bắt đầu nghiêm trang nói đạo lý, “Cô đừng tức giận như vậy, mặt cũng biến dạng rồi kìa.”

Đúng thôi, dù tức giận tên cặn bã và tên khốn kiếp, nhưng cô vẫn phải làm, đây là một trong những công việc của cô.

Nguyễn Kiều Kiều hít sâu một hơi, bỗng nhiên nghĩ tới tên cặn bã và tên khốn kiếp vẫn còn ở chung quanh.

“Tô Tầm đâu?”

“Đại nhân đang uống trà, được rồi, anh ta bảo tôi nói với cô, tối nay anh ta muốn ăn gà nướng.” 

Ăn ông nội anh!

Nguyễn Kiều Kiều ném dao phay, cười lạnh, “Tối nay mấy người đều ăn phân hết cho tôi!”

Chẳng qua Nguyễn Kiều Kiều bốc đồng đập bàn như thế mà đi, trông rất ngầu, nhưng thực ra rất yếu đuối.

Không bao lâu sau, đợi tâm trạng bình phục trở lại, cô tiếp tục quay về nhà bếp.

Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

Hiện giờ cô không có tư cách bốc đồng.

Chặt phập phập phập con gà mập ra, để trên lửa nướng, hình như sau khi nướng cho hai anh em Tô Minh và Tô Tầm, tâm trạng cô cuối cùng cũng thoải mái một chút.

Lúc gà nướng sắp nướng xong, Tô Minh tìm tới nhà bếp, khịt khịt mũi, “Ngửi cũng tạm được, không biết ăn thế nào?”

Bẻ một cái đùi gà cắn một miếng, hai mắt Tô Minh sáng lên, “Không nhìn ra người như cô còn có chút tác dụng.” Vừa cắn đùi gà, Tô Minh vừa mập mờ nói: “Này, muốn đi theo tôi không?”

Thấy Nguyễn Kiều Kiều không trả lời, Tô Minh tiếp tục nói: “Thằng em con hoang của tôi không chỉ không cứng được, còn không thể sinh đẻ, cô thực sự muốn đi theo một tên yếu ớt như vậy à?”

Nguyễn Kiều Kiều chẳng nói gì, cô nhìn chằm chằm Tô Tầm đứng bên cửa.

Tên yếu ớt?

Cho dù Tô Minh nói anh thế, trong mắt anh cũng không có bất kỳ cảm xúc gì.

Lạnh lùng. Chỉ có sự lạnh lùng.

Nguyễn Kiều Kiều cực ghét bộ dạng lạnh lùng này của Tô Tầm, không bằng tức giận biến thành dã chú đi. Lạnh lùng? Bình tĩnh? Chơi gái? Tôi để anh chơi vui một chút.

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, Nguyễn Kiều Kiều bỗng đứng dậy, nhanh chóng đi ra trước.

Động tác của cô rất nhanh, nhanh đến nỗi Tô Tầm cũng không phản ứng kịp.

Cô chợt xông lên trước, nắm đầu Tô Tầm, hung hăng hôn một cái.

“Thấy rõ chưa, đây mới gọi là chơi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play