Mẹ Nguyễn Kiều Kiều dùng thực tế của bản thân nói cho Nguyễn Kiều Kiều biết một sự thật. Đàn ông à, mặc kệ già trẻ, đẹp xấu, cởi đồ ra đều không khác gì một đứa trẻ.
Dù ba cô ở bên ngoài làm việc hung hăng đến đâu, ở nhà vẫn là một đứa trẻ ham chơi, vợ mua cho một chiếc áo trên Taobao[1], ông cũng phải đến đơn vị khoe khoang nửa ngày.
[1]taobao: một trong những hệ thống website bán hàng dạng thương mại điện tử hàng đầu tại Trung Quốc và hoạt động với mô hình tương tự eBay và Amazon.
Làm thế nào dỗ một người đàn ông, mẹ cô có câu —— giống như dỗ một đứa trẻ ấy.
Vậy làm sao dỗ Tô Tầm?
Nguyễn Kiều Kiều suy nghĩ rất nhiều phương án, thậm chí cô nghĩ tới việc lấy thân báo đáp, dùng mỹ nhân kế. Có điều tiến sĩ Gấu vô tình cắt đứt suy nghĩ tốt đẹp của cô.
Tô Tầm còn chưa tới kỳ động dục, ắt hẳn sắc dụ vô dụng.
Thật không? Nguyễn Kiều Kiều vô cùng hoài nghi, dù sao cái người ở khe núi ngày nào cứng như đá không phải là anh.
Cuối cùng, Nguyễn Kiều Kiều quyết định tin tưởng khoa học, cô áp dụng sách lược đơn giản nhất.
Cô đơn độc nướng một con gà cho Tô Tầm.
Tô Tầm rất thích gà nướng, nhiều ngày như thế, ăn trăm lần không chán. Hẳn phải nói như vầy, đồ Nguyễn Kiều Kiều nướng, Tô Tầm đều rất thích ăn.
Vào nửa đêm vắng lặng như tờ, Nguyễn Kiều Kiều gõ cửa phòng Tô Tầm.
“Đại nhân?”
Bên trong cánh cửa yên tĩnh, chẳng có chút âm thanh nào.
Còn tức giận sao?
Nguyễn Kiều Kiều đẩy cửa đi vào, lại phát hiện Tô Tầm không ở đó. Lãng phí gà nướng rồi.
Cô xoay người định đi, thình lình trước mặt xuất hiện một người làm cô giật mình.
“Mẹ kiếp! Anh dọa chết người đấy!”
Sắc mặt Tô Tầm lạnh lùng, vẻ mặt không kiên nhẫn, “Cô tới làm gì?”
Nguyễn Kiều Kiều hơi tức giận, cô đã hạ bậc thang xuống rồi, còn mặt dày chủ động tới cửa giảng hòa, cái người này rốt cuộc muốn thế nào? Cứ nói năng lạnh nhạt!
Cho dù kiêu ngạo đi, cũng phải có mức độ chứ!
“Đại nhân, anh đang tức giận à?” Nguyễn Kiều Kiều cũng không quanh co lòng vòng, hỏi thẳng.
Tầm mắt Tô Tầm dừng ngay con gà nướng trên tay Nguyễn Kiều Kiều, “Ngoại trừ gà nướng làm tốt ra, chỗ nào cũng không tốt.”
Nguyễn Kiều Kiều cực kỳ oan uổng, hít sâu một hơi mới nói, “Đại nhân, anh nói thử xem, rốt cuộc chỗ nào không tốt cứ nói thẳng, đừng mỗi ngày đều âm trầm như vậy, được không?”
“Cô có thằng nhãi kia rồi không để ý đến tôi.”
Câu đầu tiên của Tô Tầm chính là lên án, nhưng nghe xong Nguyễn Kiều Kiều muốn rớt cằm.
Mẹ, giọng điệu này... quả thực không thích hợp đấy.
“Đó là con trai tôi.” Ngụ ý là tôi không để ý nó thì để ý ai.
“Tôi là chủ nhân của cô.”
“Haha.” Nguyễn Kiều Kiều cười lạnh một tiếng, hai người khác biệt rất lớn nhá, được chưa? Một là người thân, một là kẻ thù, thiệt thòi cho anh còn thành khẩn thốt ra khỏi miệng.
Quả nhiên đầu óc người thú không bình thường.
Nguyễn Kiều Kiều nhịn cơn kích động muốn trợn trắng mắt, lúc này lại nghe Tô Tầm ở bên tai nói: “Còn nữa, tên Sai Nhĩ kia tôi không thích. Hắn chỉ là một tên người thú không tai, một gã tàn phế, tôi cao to uy mãnh cô không để mắt, lại để mắt cái thứ như vậy.”
Mặc dù không thích giọng điệu Tô Tầm phê phán Sai Nhĩ, nhưng cô vẫn nhịn không được ngắt lời Tô Tầm.
“Sai Nhĩ chỉ là bạn tôi. Là người bạn đã giúp đỡ tôi trong lúc tôi khó khăn nhất ở thành phố Hắc Kim.”
Anh hừ lạnh một tiếng, “Tôi đã cứu mạng cô.”
Cô hít sâu một hơi, “Đại ân đại đức của đại nhân, tất nhiên tôi suốt đời khó quên. Có điều, Sai Nhĩ xác thực từng giúp tôi, giờ hắn gặp khó khăn, tôi báo đáp cũng là chuyện nên làm.”
“Báo đáp? Cô muốn giao phối với hắn hả? Loài người đều nói đại ân đại đức không cần báo đáp, chỉ có lấy thân báo đáp. Phải chăng cô muốn giao phối với hắn!”
“...”
Tên này rốt cuộc từ đâu chui ra thế? Ông trời ơi! Cho cô một tia sét đánh chết tên này đi!
Trong lòng Nguyễn Kiều Kiều rít gào, giọng nói lạnh lùng nghiêm trang của Tô Tầm vẫn tiếp tục vang bên tai.
“Không được! Cô muốn giao phối cũng là giao phối với tôi. Công lao tôi lớn hơn hắn, thân thể tôi khỏe mạnh hơn hắn, năng lực cũng mạnh hơn hắn, cô nhất định phải chọn tôi.”
“...”
Nguyễn Kiều Kiều bày tỏ, đây chắc chắn là cách tỏ tình kỳ dị nhất cô từng nghe.
Tâm tư Tô Tầm, Nguyễn Kiều Kiều hiểu rồi. Thực ra cũng không có gì, chỉ là thằng nhóc đến tuổi tư xuân thôi, ý là anh động dục rồi. Không phải thân thể, mà là tâm hồn.
Tiến sĩ Gấu nghe kể cũng kinh ngạc đến nỗi không ngậm được mồm, “Cô nói là đại nhân động dục?”
“Có thể nói như thế.” Nguyễn Kiều Kiều cân nhắc dùng từ, cô phải làm sao giải thích cho gã người thú đơn thuần này cái gì gọi là tình yêu và động lòng của thế giới loài người đây?
Hơn nữa cô cũng chẳng xác định liệu Tô Tầm có ý với cô không, nói không chừng chỉ là dục vọng chiếm hữu đơn thuần nhất của giống đực.
Tiến sĩ Gấu rất ngạc nhiên, “Nhưng thời gian này đâu phải thời kỳ động dục của đại nhân? Lẽ nào đại nhân thực sự thay đổi rồi... Đáng sợ quá... hèn gì đại nhân càng ngày càng biến thái...”
“Ờ...” Nguyễn Kiều Kiều lau mồ hôi, “Thực ra cũng không có gì, tính tình hơi quái gở thôi. Chiều theo anh ta là được.”
Dựa theo kinh nghiệm, Tô Tầm không thích cô có bất kỳ tiếp xúc gì với giống đực, nên ngay cả thời gian chung đụng với Cẩu Bất Lý, Nguyễn Kiều Kiều cũng giảm bớt.
Tiến sĩ Gấu sắp xếp rất nhiều chương trình học cho Cẩu Bất Lý, do đó Cẩu Bất Lý cũng chẳng có thời gian tìm Nguyễn Kiều Kiều.
Trong khoảng thời gian ngắn, sóng yên biển lặng, hết thảy đều phát triển theo chiều hướng tốt.
Tô Tầm chiếm khu mỏ lớn, hiện tại chiếm hết lợi, nhất thời danh tiếng có một không hai.
Lại nói Tiểu Manh, bất kỳ phái nữ nào sau khi chịu cú sốc kiểu đó đều không gượng dậy nổi, nhưng hình như không ảnh hưởng lớn đến Tiểu manh, cô ấy chỉ càng tàn bạo hơn.
Thỉnh thoảng có một ngày, khi cô đi ngang qua phát hiện Tiểu Manh đè Chuột Đệ xuống đất hung hăng đánh. Chẳng biết Chuột Đệ làm sao chọc cô ấy, dù gì Tiểu Manh hạ thủ không lưu tình chút nào, nếu không có Mèo Đen ngăn cản, thì có lẽ đầu Chuột Đệ nứt toác ra rồi.
Đáng lẽ Nguyễn Kiều Kiều còn định an ủi Tiểu Manh một chút, nhưng tư thế ấy vừa xuất ra, Nguyễn Kiều Kiều nghĩ thế giới này, việc an ủi đều là giả dối. Thay vì nói một số lời dối lòng, còn không bằng làm chút đồ ngon cho Tiểu Manh.
Quả nhiên khi Tiểu Manh nhận được sự an ủi của Nguyễn Kiều Kiều, nét mặt nhìn Nguyễn Kiều Kiều trở nên hòa nhã nhất trong số mấy người kia, thậm chí cũng rất khách sáo với Cẩu Bất Lý.
Nguyễn Kiều Kiều nghĩ, người duy nhất không tốt chắc là Sai Nhĩ.
Lúc bọn họ chạy về thành phố Hắc Kim, bác Chó đã chết mấy ngày. Thi thể bị ném xuống Hắc Hà, bị nước sông ô nhiễm ăn mòn chẳng còn sót khúc xương nào.
Nghe nói bác Chó tự sát, vì mình bệnh nặng, con trai lại vì mình bệnh mà đi khu mỏ một đi không trở về, trong lòng bác Cho vừa tuyệt vọng vừa áy náy, nên trong thời gian ngắn không nghĩ thông, bèn bước tới đường cùng.
Sau khi Sai Nhĩ biết, nét mặt rất bình tĩnh. Hắn đứng ở Hắc Hà rất lâu, cuối cùng hắn xuất hiện trước cửa Chuột Đệ.
“Tôi muốn đi với mọi người.”
Chuột Đệ thì chịu rồi, hắn tới giúp một tay, mừng còn không kịp ấy.
Nguyễn Kiều Kiều và Cẩu Bất Lý cũng rất vui, bạn cũ gặp lại, chiếu cố nhiều hơn, tất nhiên là tốt đẹp.
Chỉ có duy nhất Tô Tầm là không tốt, anh vẫn không vừa mắt Sai Nhĩ.
Song Sai Nhĩ rất biết nhìn ánh mắt, nhất là ánh mắt Tô Tầm. Mỗi lần ánh mắt anh quét qua, hắn đều chỉ cười ngây ngô. Dần dà, Tô Tầm cũng bó tay. Hơn nữa Nguyễn Kiều Kiều cố gắng giữ khoảng cách, anh không còn lời nào để nói.
Bọn họ ở thành phố Hắc Kim một khoảng thời gian, hình như chỗ tướng quân giục Tô Tầm nhiều lần, nhưng anh vẫn coi như gió thoảng bên tai.
Không chỉ vậy, cô còn biết Tô Tầm lại len lén làm chuyện xấu.
Lần này là Chuột Đệ ám sát lão luyện, hắn lén đi giết một cô vợ bé của Tô Minh, chẳng những thế, hắn còn mang về tin tức Nguyễn Kiều Kiều muốn biết.
Liễu Như Yên quả nhiên ở bên nam chính, cũng chính là con trai quốc vương loài người, song nghe nói vẫn vương vấn không dứt với Tô Minh.
Ít ra Tô Minh nhớ mãi không quên cô ta, nên mấy cô vợ bé liên tục chết đều không quan tâm.
Chuột Đệ chỉ làm cô ta bị hoảng sợ nho nhỏ, Tô Minh lập tức một đường truy sát Chuột Đệ tới Hắc Kim.
Lúc trở về Chuột Đệ đầu đầy bụi đất, quỳ gối trước mặt Tô Tầm, “Thuộc hạ vô năng, đã bại lộ thân phận.”
Tô Tầm xua tay, “Không sao.”
Trầm mặc một hồi, anh lại hỏi: “Gần đây người ồn ào ở thủ đô chính là người đàn bà kia?”
Chuột Đệ gật đầu, “Ả Liễu Như Yên ấy không biết xảy ra chuyện gì? Rất lợi hại. Có rất nhiều thủ đoạn, vô số đại nhân trong thủ đô đều nghe lời cô ta, nghe nói quốc vương cũng cực kỳ coi trọng cô ta.”
“Thật hả?” Vẻ mặt Tô Tầm thoáng hiếu kỳ, “Trái lại rất có ích.”
Dường như nhìn thấu suy nghĩ của Tô Tầm, Chuột Đệ do dự một hồi mới lên tiếng: “Nghe nói cô ta do Tô Minh nâng đỡ, hình như có tình cảm với Tô Minh. Tôi nghĩ xúi giục không dễ.”
Nguyễn Kiều Kiều ở một bên âm thầm gật đầu. Đó là đương nhiên, người ta là nữ chính chính diện, anh là nam phụ phản diện, được chưa? Chính nghĩa sao có thể bị gian ác đánh bại chứ!
Tuy nhiên, Nguyễn Kiều Kiều cũng hết sức tò mò.
Liễu Như Yên của thế giới này có phải như H văn miêu tả không, vừa Mary Sue vừa não tàn. Chẳng có chuyện nào bình thường hết.
Đối với việc xảy ra tại thủ đô, rõ ràng Tô Tầm rất hứng thú. Tất cả những người hoặc sự việc có thể lợi dụng anh đều có hứng thú cả, một khi biết Liễu Như Yên chẳng thể để anh lợi dụng, lập tức quyết định quy Liễu Như Yên là kẻ địch.
Bọn họ ở lại thành phố Hắc Kim, không biết Tô Tầm đang làm gì, dù sao vẫn không có dự định trở về.
Cho đến ngày ấy.
Đó là một ngày bình thường, sau khi Nguyễn Kiều Kiều theo Tiểu Manh huấn luyện, nghĩ đến gần đây Tiểu Manh hết sức cực khổ, cô vốn muốn làm cá khao cô ấy một chút.
Tiểu Manh là người Mèo, đặc biệt thích ăn cá.
Song Tô Tầm lại ghét mùi cá, cực kỳ chẳng thích ăn, nên lần nào cũng đều là Mèo Đen và Tiểu Manh được lợi.
Khi Nguyễn Kiều Kiều ở nhà bếp bận rộn, còn phân thân đi chăm sóc ớt và cà tím của cô.
Hiện tại, cô có thể dùng đất tại thành phố Hắc Kim trồng ớt và cà tím rồi, không biết cây trồng khác được không? Dù gì hạt giống đã nhờ tiến sĩ Gấu tìm, kỹ thuật thực dụng thì tìm trong không gian của Cẩu Bất Lý, giờ chỉ thiếu mỗi việc vun trồng ra vật thật thôi.
Nguyễn Kiều Kiều nghĩ, nếu cô có thể trồng ra hạt giống không thể trồng, nói không chừng về sau sẽ nhờ đó làm giàu lên.
Cô rất tích cực, tâm trạng cũng tốt đẹp, khẽ ngâm nga xoay quanh trong nhà bếp.
Cho đến khi dao găm lạnh lẽo gác lên cổ, cô chợt ngừng hát.