Cũng điên như cô còn có Chuột Đệ. Hình như hắn nhìn thấy thứ không nên thấy.

Chẳng hạn như, cái cô Mèo bẩn thỉu kia lại đặt móng vuốt lên cặp mông cong bóng loáng của đại nhân bọn họ?! Vẻ mặt còn rất si mê.

Không đợi trong lòng hắn lướt qua vô số suy nghĩ phức tạp, Cẩu Bất Lý bên cạnh đã bước dài vọt tới, giống như yến non sà vào lòng Nguyễn Kiều Kiều.

“Mẹ!”

Nguyễn Kiều Kiều cũng hết sức vui mừng.

Lâu rồi không gặp Cẩu Bất Lý, tên nhóc này hình như lại lớn lên. Thậm chí cô không kịp nhìn kỹ dáng vẻ cậu, chỉ dang tay ra, ôm chặt Cẩu Bất Lý vào lòng. 

Cô còn sống.

Cô không ngờ, mình còn sống đấy.

Tất cả đều còn sống.

Tốt quá, hết thảy đều rất tốt.

Cẩu Bất Lý ghé vào lòng Nguyễn Kiều Kiều, giống như trước đây, tuy cậu siêu nặng rồi, song vẫn theo thói quen liếm mặt Nguyễn Kiều Kiều.

Có điều cả người cậu nhanh chóng buông ra, Cẩu Bất Lý ngẩng đầu đối diện với đôi mắt màu da cam không thối lui của Tô Tầm. Trên khuôn mặt tương tự nhau đều hiện vẻ chán ghét rõ rệt trước hành động của đối phương.

“Buông ra! Tôi muốn tìm mẹ!” Cẩu Bất Lý bắt đầu vùng vẫy kịch liệt trong tay Tô Tầm.

“Cút!” Tô Tầm lời ít mà ý nhiều, ném Cẩu Bất Lý cho tiến sĩ Gấu mập mạp.

Cẩu Bất Lý giùng giằng muốn đi qua, lúc này Tô Tầm đã kéo Nguyễn Kiều Kiều lại ôm vào lòng, sau đó ở trước mặt mọi người, thong dong liếm cô. Giống như đang nói, tôi mới được liếm.

“...” Nguyễn Kiều Kiều nghĩ, hiện tại có mặt tất cả mọi người cũng không tốt đâu.

Thời gian gấp gáp, bọn họ không kịp so đo thêm qua động tác liếm mặt này, nhất là bây giờ bọn họ vẫn còn ở khe núi.

Trời đã sáng, tia sáng trước mặt ngày càng rực rỡ, nhất là Cẩu Bất Lý tiến vào rồi, chứng tỏ đây là lối ra.

Tô Tầm mặc quần áo Chuột Đệ mang đến, áo của Nguyễn Kiều Kiều vừa bẩn vừa nát, song Tô Tầm không tính vứt bỏ, chỉ đặt trong cái túi bên cạnh.

“Đi thôi.”

Chuột Đệ linh hoạt đi trước dẫn đường, Tô Tầm theo sau. Nguyễn Kiều Kiều còn định tụ họp thêm với con trai, dù sao con trai đã trưởng thành, còn biết gọi mẹ, khỏi phải nói cô tự hào cỡ nào.

Nhưng tay Tô Tầm siết chặt, cô bị kéo lảo đảo đi về phía trước.

Sau lưng mơ hồ vọng đến tiếng hừ hừ khó chịu của Cẩu Bất Lý, chẳng qua tay Tô Tầm nắm quá chặt. Một khi Nguyễn Kiều Kiều có ý định chạy thoát, anh lập tức ném ánh mắt như dao tới.

Muốn bị cào hả!

Đoàn người đi không bao xa, rốt cục gặp được ánh mặt trời đã lâu không thấy.

Hai chân Nguyễn Kiều Kiều như nhũn ra, cảm tạ trời đất, cuối cùng bọn họ cũng ra ngoài rồi.

Dưới ánh mặt trời đã lâu không thấy, đến cả ngọn núi trơ trụi kia cũng trông cực kỳ thân thiết.

Nhưng Tô Tầm lại không có ý định đi, anh thoáng nhìn xung quanh, nơi này rất khuất, không nhìn kỹ căn bản chẳng trông thấy con đường nhỏ này sẽ thông tới khe núi bên dưới.

Có lẽ một nơi thế này, ngay cả đám người thú đó cũng không phát hiện ra.

Thấy màu sắc trong con ngươi Tô Tầm bất thường, Nguyễn Kiều Kiều run lên, “Đại nhân, chúng ta vẫn chưa về được à?”

“Hại tôi lòng vòng nơi này mấy ngày, cứ trở lại như vậy sao?” Tô Tầm hừ lạnh một tiếng, xoay đầu nhìn tiến sĩ Gấu đang dỗ Cẩu Bất Lý, sắc mặt trở nên lạnh lẽo, “Đồ vật cần chuẩn bị đã xong hết chưa?”

Tiến sĩ Gấu gật đầu, “Thời gian gấp gáp, đồ vật cần chuẩn bị thì nhiều. Nhưng...” Tiến sĩ Gấu chần chừ, “Hiệu quả của thuốc nổ khủng khiếp lắm, có quá mức
không...”

“Không khủng khiếp sao giết sạch bọn chúng?” Tô Tầm khẽ bóp móng vuốt, trên mặt có một số vết sẹo tối màu. Tuy vết thương đã khép lại từ lâu, nhưng vì từng bị thương trong tay người thú, nên sắc mặt anh không tốt lắm.

Dựa theo tính tình thù dai của anh, lúc trước bọn người thú bắt nạt bọn họ như thế, hiện tại anh báo thù cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Tiến sĩ Gấu không thèm nói nữa, ông nhận lệnh bắt đầu chuẩn bị đồ.

Con ngươi Tô Tầm trầm xuống, đột nhiên hỏi Chuột Đệ ở bên cạnh, “Cậu mang Tiểu Manh về đi!”

Ánh mắt Chuột Đệ sáng lên, giống như nghe được chuyện gì đó không dám tin. Song hắn nhanh chóng gật đầu thật mạnh, “Thuộc hạ thuộc hạ nhất định không làm nhục sứ mệnh!”

Không chỉ Chuột Đệ rất kinh ngạc, mà Nguyễn Kiều Kiều cũng rất kinh ngạc. Lúc Tô Tầm ở trên xe nghỉ ngơi, cũng chẳng buông tay cô.

Nguyễn Kiều Kiều chịu đủ mình bẩn thỉu rồi, nghĩ ngợi một hồi, rốt cuộc lấy dũng khí nói với Tô Tầm: “Đại nhân, tôi muốn thay quần áo.”

Còn chưa nói hết, một túi quần áo đã ném tới trước mặt cô.

Nguyễn Kiều Kiều thoáng nhìn, không chắc chắn lắm, Tô Tầm muốn cô thay trước mặt anh ư? Lỗ tai lông xù của Tô Tầm biến mất rồi, cái đuôi thì từ khi rời khỏi khe núi cũng biến mất luôn, hiện tại anh ở hình thái con người, lý trí cũng có thể là người.

Chẳng qua Tô Tầm bây giờ biểu hiện chẳng giống một con người gì hết, trái lại khá giống con dã thú tùy ý làm bậy trong khe núi kia hơn.

“Đại nhân...”

Khi Nguyễn Kiều Kiều bất chấp chuẩn bị xin phép lần nữa, Tô Tầm ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy quét bốn phía.

Mẹ nó, anh quả thực chờ mong cô thay đồ ngay trước mặt mà.

Haha, Nguyễn Kiều Kiều đánh giá cao Tô Tầm rồi. Có điều Tô Tầm cũng đánh giá thấp cô, cho rằng cô sẽ xấu hổ? Hay sẽ thẹn quá hóa giận, nhào vào lòng anh hờn dỗi ‘Đại nhân, ghét ghê’?

Hừ! Thứ gì ấy. Anh đã không cần mặt mũi, thì tôi còn cần cái thứ đó làm gì!

Nguyễn Kiều Kiều nhặt quần áo lên, làm trò trước mặt Tô Tầm, cởi quần áo ra, sau đó thay đồ. Động tác của cô không nhanh không chậm, thậm chí khi thay đồ còn thoáng nhìn Tô Tầm. Thấy trong mắt anh không có sự hài lòng, Nguyễn Kiều Kiều cảm thấy tâm trạng mình không tồi.

Trước đây cô chưa từng yêu đương, tất cả lý thuyết đều đến từ vô số tiểu thuyết tình cảm, và ví dụ về vô số thất bại hay thành công của đồng nghiệp xung quanh. Cô chẳng biết người khác yêu đương thế nào, nhưng cô biết chắc chắn mình không phải một cô gái sống bó buộc.

Vì bị Tô Tầm nhìn như thế, cô chỉ thấy toàn thân nóng bừng, hận không thể vây quanh Tô Tầm nhảy một khúc múa cột, sau đó cả người đều nhào vào lòng anh, mặc sức thở gấp.

Ngoài cửa, tiếng Cẩu Bất Lý cào xe khiến Nguyễn Kiều Kiều quay lại hiện thực, cô cài nút áo sơ mi xong, mặc thêm áo khoác rồi kéo cửa xe ra.

“Sao vậy con?”

“Mẹ...” Trong đôi mắt da cam của Cẩu Bất Lý toàn là sự tủi thân, “Mẹ, mẹ không để ý con...”

Chao ôi, ánh mắt này, Nguyễn Kiều Kiều nhìn mà lòng muốn hòa tan, càng khỏi phải nói cái đuôi của Cẩu Bất Lý vô lực rũ xuống đất, hết thảy trông vừa đáng thương vừa đáng yêu. Trái tim thiếu phụ của cô muốn hòa tan rồi.

“Chao ôi, Cẩu Bất Lý của mẹ đó, sao mẹ có thể không để ý con được... Chờ chút...” Nguyễn Kiều Kiều nghĩ tới một sự kiện quan trọng hơn, “Cẩu Bất Lý, sao con biết nói chuyện?”

Cẩu Bất Lý lắc đầu, “Con vốn biết nói chuyện mà!”

“...” Gạt người! Còn khỏi cần viết nháp nữa!

Nguyễn Kiều Kiều bèn nhìn tiến sĩ Gấu ở bên cạnh, “Tiến sĩ Gấu, chuyện của nó là sao? Không có di chứng về sau chứ?”

“Yên tâm đi! Hoàn toàn không có!” Tiến sĩ Gấu vỗ ngực đảm bảo, “Cẩu Bất Lý là thiên tài, gần đây người hỗ trợ làm ra bom có uy lực vô hạn là nó...”

Nét mặt tiến sĩ Gấu rạo rực có chút chướng mắt, Nguyễn Kiều Kiều nghĩ ngợi, rồi kéo Cẩu Bất Lý sang một bên.

Tô Tầm vốn cực kỳ không vui, song Nguyễn Kiều Kiều đã kéo Cẩu Bất Lý đi rồi.

“Cẩu Bất Lý, con thành thật nói cho mẹ biết, sao con biết làm thứ này?”

Cẩu Bất Lý túm đuôi, không nói lời nào.

Nguyễn Kiều Kiều híp mắt, “Chó con, có phải con có chuyện gạt mẹ không?”

“Mẹ...”

“Ra vẻ đáng yêu cũng vô dụng!” Nguyễn Kiều Kiều kéo lỗ tai Cẩu Bất Lý, cười lạnh, “Nói mau!”

Dưới cường quyền dâm uy, Cẩu Bất Lý mới nói chân tướng cho Nguyễn Kiều Kiều biết.

“Con đang xem một quyển sách.”

“Sách gì?”

Cẩu Bất Lý kỳ kèo lôi một quyển sách từ sau lưng ra, Nguyễn Kiều Kiều vừa nhìn, lập tức khiếp sợ. Sách nào xuất bản ngày X tháng X năm 201X, của nhà xuất bản XX. Đây không phải là năm của thế giới này, đây là năm của thế giới ban đầu của cô.

“Ở... ở đâu ra? Quyển sách này...”

Có lẽ dáng vẻ cô quá khủng bố, Cẩu Bất Lý sợ hết hồn, đôi mắt to to trực trào nước mắt, “Mẹ, con sợ...”

Nguyễn Kiều Kiều thở dài một hơi, cố dẹp loạn cảm xúc của mình, vuốt lỗ tai đáng yêu của Cẩu Bất Lý, “Không phải mẹ đang hung dữ với con. Chỉ là thứ này không thể để những người khác thấy. Mau chóng cất đi.”

Nói xong, sau khi Cẩu Bất Lý xác nhận Nguyễn Kiều Kiều không phải tức giận mình, bèn ngoắc đuôi khoe mẽ, “Mẹ yên tâm, những người khác không thấy đâu.”

Cẩu Bất Lý giống như làm ảo thuật, ném sách vào túi, sau đó kéo tay Nguyễn Kiều Kiều mò mẫm. Bên đó không hề có thứ gì, chẳng có gì hết.

“Nhìn xem, không còn rồi.”

Cẩu Bất Lý ngoắc đuôi, thấy Nguyễn Kiều Kiều không hiểu, lại tiếp tục sờ cái túi, lần này cậu lấy một quyển sách khác ra.

< Tà vương nuông chiều —— Tổng tài bá đạo thích tôi >.

Nguyễn Kiều Kiều: “...”

Trải qua cuộc nói chuyện rất lâu, còn trải qua thí nghiệm, hiện tại cuối cùng Nguyễn Kiều Kiều cũng hiểu, con trai ngoan của cô có thêm một kỹ năng.

Có lẽ gọi là không gian theo bên người mới đúng. Tuy nhiên, hình như Cẩu Bất Lý không hiểu gì, cũng không biết ứng dụng thế nào, nên chỉ biết lấy đồ từ bên trong ra, chứ không thể mở cho cô xem.

Khi Nguyễn Kiều Kiều hỏi bên trong có cái gì, Cẩu Bất Lý nói toàn bộ đều là sách, rất nhiều sách.

Sách, kho báu tri thức. Nguyễn Kiều Kiều rất hài lòng, tuy cô không biết rốt cuộc là sách gì, nhưng dựa theo cái tính thối của thế giới này thiết lập, cũng có thể là một không gian ‘sách người lớn’, chẳng qua đã có một quyển hữu ích, vậy có nghĩa là rất có thể còn có quyển hữu ích khác nữa.

Nhét một đống sách lớn < Bảo bối bỏ trốn của quân vương tà mị >, < Cục cưng độc quyền chỉ yêu mình tôi > trở vào không gian của Cẩu Bất Lý, sau khi nhiều lần dặn dò những thứ này đừng xem lung tung, Nguyễn Kiều Kiều đã nhấn mạnh một sự thật quan trọng.

“Mẹ nói nè, còn chuyện quan trọng nữa. Việc này không được nói với bất kỳ ai, biết chưa?”

Cẩu Bất Lý cái hiểu cái không, lúc này Nguyễn Kiều Kiều mới hài lòng gật đầu.

Đúng là con trai ngoan của mẹ.

Trong lúc hai mẹ con giao lưu tình cảm, bên kia bỗng nhiên truyền đến một tiếng động rất lớn.

Nguyễn Kiều Kiều sững sờ, không chút nghĩ ngợi ôm Cẩu Bất Lý trở lại bên cạnh xe.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play