Đêm nay, Nguyễn Kiều Kiều nằm mơ.

Nguyên nhân cô biết đây là mơ, bởi vì cô gặp được cha mẹ.

Cô tỉnh lại trên chính chiếc giường mình ngủ hơn hai mươi năm, drap giường luôn theo sở thích của mẹ, hoa hồng to buồn nôn dung tục nhưng rực rỡ, tỉ mỉ ngửi còn có mùi bột giặt hòa với mùi nắng.

Cô ôm con gấu bông đầu giường, cọ cọ hồi lâu cũng không rời giường. Cho đến khi cửa bị gõ, giọng nói của mẹ cô vang lên ngoài cửa.

“Kiều Kiều con, còn muốn lười tới khi nào? Có phải cuối tuần không đi làm tính ở nhà ngủ thẳng cẳng không! Nhìn con kìa, không ra ngoài xem, Thu Thủy cách vách người ta đã tìm được bạn gái rồi, chừng nào con tìm bạn trai?”

Những lời lải nhải nằm sâu trong ký ức, lúc này Nguyễn Kiều Kiều nghe được rất muốn khóc.

Trước đây cô thấy phiền, nhưng giờ lại không nghe được nữa.

“Dạ, mẹ, con dậy rồi ạ.”

Cô hít mũi một cái, mặc quần áo xong bước ra khỏi phòng.

Trong nhà bếp, khi ba đang cầm mọi thứ có thể lên mạng chơi cờ tỉ phú, tất nhiên bị mẹ cằn nhằn một trận. Nhưng ba chỉ cười, sau đó tiếp tục chém giết trên mạng.

Mẹ bưng canh gà ác ra khỏi bếp, kêu cô uống cạn.

“Uống canh. Nhìn da dẻ con này, ăn mấy thứ rác rưởi cay xè cho lắm vào, còn không bằng mẹ con. Không phải kinh nguyệt sắp tới ư? Sớm uống chút canh, lại muốn đau đến chết đi sống lại hả?”

“Còn đứng ngây đó làm gì? Ăn cơm đi. Ăn nhiều rau vào. Con nhìn mụn trên mặt con đi, con gái lớn như vậy, cũng không biết tự chăm sóc mình, không biết ăn diện cho mình, con xem da con kìa, còn không ăn nhiều rau uống nhiều canh...”

Nguyễn Kiều Kiều bưng chén lên, trong chén là một cái đùi gà ác hầm nhừ. Khi mẹ cô nấu canh không thích bỏ những thứ khác vào, chỉ bỏ chút củ từ đương quy, canh gà nguyên chất rất thơm, nhưng trước đây Nguyễn Kiều Kiều luôn chê không có mùi vị gì.

Hôm nay cái mùi này phá tầng tầng kén ở chỗ sâu trong ký ức ra ngoài, hương thơm nhè nhẹ xuyên thấu, hóa ra là mùi vị thế này.

Uống canh xong, đống thức ăn trong chén đã thành núi.

Mẹ cô vẫn còn lải nhải bên cạnh, “Ở bên ngoài phải chăm sóc kỹ bản thân, trong công việc bị uất ức thì nói với người nhà, không nên tự mình gánh vác. Có thằng nào thích hợp thì mang về nhà, trước sau gì cũng là hai người sống với nhau. Ba mẹ già rồi, không thể nuôi con cả đời, không thể chăm sóc con cả đời, sớm muộn con cũng phải tìm một người tri âm sống qua ngày.”

Không hề có điềm báo trước, Nguyễn Kiều Kiều rơi nước mắt.

Cảnh tượng xung quanh biến hóa, nước mắt cô làm giấc mơ biến mất không còn tăm hơi.

Cô ngồi trước bàn ăn, trước mặt là một bàn thức ăn ngon, nhưng ba mẹ lại biến mất.

Ba không hề mê game online, cũng không có mẹ thích lải nhải.

Chỉ có mùi vị canh gà thân thiết, trong nháy mắt nhớ lại, bức nước mắt cô tuôn trào.

Làm con cái, không thể hiếu thảo với ba mẹ, trái lại để bọn họ lúc nào cũng lo lắng.

Bất hiếu thật.

“Xin lỗi. Mẹ, ba, con xin lỗi.”

Cô không về được. Không thể ở dưới gối chăm sóc bọn họ, không thể thay bọn họ xóa đi nước mắt lo lắng và đau khổ. Cô chẳng làm được gì cả.

Lúc tỉnh lại, Nguyễn Kiều Kiều ràn rụa nước mắt. Tô Tầm nhìn cô như thấy quỷ.

Cô xoay đầu, lau khô nước mắt.

Đây là một thế giới không tin nước mắt, con đường phía trước nhấp nhô, sống chết thành câu đố, chỉ có bản thân kiên cường, ai cũng không thể thay bạn dũng cảm cả.

“Đại nhân, anh dậy rồi?”

Hôm nay Tô Tầm vẫn là hình thú, nhưng trải qua mấy ngày nghỉ ngơi, thân thể anh đã khá lên nhiều. Bộ lông trắng bạc lại sáng bóng như trước.

“Hôm nay chúng ta phải ra ngoài dò đường sao?”

Tô Tầm không trả lời, anh dẫn đầu đi trước. 

Nguyễn Kiều Kiều không chần chừ, cầm mấy khối thịt Chuột to đã nướng chín đi theo Tô Tầm.

Cô phải sống, sống mới có thể làm được bất kỳ chuyện gì.

Hôm nay, bọn họ băng qua một khe núi khác. Càng đi càng hẹp, sương mù trước mặt cũng ngày một dày đặc.

Nguyễn Kiều Kiều không biết đây có phải đường ra ngoài không, nhưng hình như Tô Tầm rất có hứng thú với con đường này, bất chấp đi tiếp.

Hai người chật vật xuyên qua khe núi nhỏ hẹp ấy, cuối cùng đến một mảnh đất khá rộng rãi. Nhưng cảnh tượng trước mắt dọa Nguyễn Kiều Kiều hết hồn.

Nơi này, quả thực là địa ngục.

Xương trắng tràn ngập mặt đất. Có đầu người, còn có đầu động vật khác, chất đầy đáy vực.

Cho dù Nguyễn Kiều Kiều gan dạ, nhưng trông thấy cảnh tượng như vậy cũng rất sợ. Cô níu chặt lông trên người Tô Tầm, nhận được cái lườm lạnh lùng của đối phương, cô chết sống không buông tay.

Sau đó Tô Tầm xoay đầu, đạp lên xương trắng, tiếng răng rắc vang vọng.

“Đây là nơi nào thế?”

Tô Tầm chẳng trả lời cô được, chỉ đạp đống xương trắng tiếp tục đi về phía trước.

Vừa đi không bao lâu, chợt nghe tiếng va chạm.

Nguyễn Kiều Kiều xoay đầu, một đống xương lại bị ném xuống.

Tô Tầm nghe được âm thanh, cũng ngoảnh đầu sang. Lần này đống xương ấy còn mới, trên mặt rõ ràng vẫn còn thịt thừa.

Nguyễn Kiều Kiều muốn nôn, nghĩ đến thịt Chuột to đã ăn, cô nhịn không được nôn ra.

Thảo nào bên trong khe núi có nhiều Chuột to vậy, cô rất tò mò rốt cuộc Chuột to ăn cái gì lớn lên, vì nơi này căn bản không có thức ăn.

Giờ ngẫm lại, thứ nuôi sống bọn chúng toàn bộ dựa cả vào những xương cốt này.

Có thể còn có con người.

Vừa nghĩ tới cô gián tiếp ăn thịt người, tam quan còn sót lại khiến Nguyễn Kiều Kiều muốn nôn ác liệt.

Cô ghé vào ven đường nôn khan mấy tiếng, cuối cùng bức bách đến mức rưng rưng nước mắt, cái gì trong dạ dày cũng phun ra mới thôi.

Tô Tầm lạnh lùng nhìn cô, cho đến khi cô mệt mỏi không còn chút sức lực nào, anh mới ngậm cô tiếp tục đi về phía trước.

Cảm giác bị ngậm như con non kiểu này cực kỳ không tốt, Nguyễn Kiều Kiều lau dịch còn sót trên mép, ôm cái đầu to của Tô Tầm.

“Đại nhân, thả tôi xuống đi, tự tôi đi được.”

Quả nhiên Tô Tầm thả cô ra, hai người tiếp tục đi một đoạn đường nữa.

Nguyễn Kiều Kiều mệt mỏi không còn sức, chân cô sưng vù không còn hình dạng, vừa nãy toàn bộ đồ trong dạ dày đều phun ra, giờ cũng chẳng có thức ăn, bọn cô cũng không biết rời khỏi nơi nghỉ ngơi ban đầu bao lâu rồi. Nói chung, một câu thôi, hiện tại cô vừa mệt vừa đói, không đi nổi nữa.

Sắc trời lại sắp tối.

Nguyễn Kiều Kiều biết mặc kệ cô mất sức thế nào, đều phải đi tiếp.

Vì trời tối đối với cô, chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.

Nhưng mệt mỏi quá, chân mơ hồ có mùi máu tanh truyền đến, có lẽ đã bị mài chảy máu.

Tô Tầm ngửi được mùi máu, lùi một bước quay lại.

Anh ngậm cô, chợt ném lên lưng anh.

Nguyễn Kiều Kiều muốn từ chối, song cô thực sự quá mệt, do đó đây có lẽ là cách tiết kiệm sức nhất.

Nguyễn Kiều Kiều cưỡi con chó to khổng lồ, trong bóng đêm không biết đi bao lâu, rốt cuộc trước mặt nghênh đón một mảng sáng ngời.

Đây là lối ra ư? Hay ảo ảnh?

Nguyễn Kiều Kiều dụi mắt, cô phát hiện bước chân của Tô Tầm cũng ngừng lại. Anh nằm xuống tại chỗ.

“Sao vậy?”

Tô Tầm không hề động, chỉ kéo cô vào lòng, anh nhắm mắt lại hình như đang ngủ.

Hi vọng ở ngay đằng trước, nhưng bọn họ lại không vượt qua. Nguyễn Kiều Kiều không biết rốt cuộc việc này là sao, song xét thấy sai lầm lần trước của cô, lần này Nguyễn Kiều Kiều theo lý trí chọn cách tin tưởng Tô Tầm.

Trong đám lông ấm áp của Tô Tầm, cô mơ hồ thiếp đi.

Lần nữa thức dậy, cô nghe được một giọng nói quen thuộc, trong trẻo lạnh lùng, có chút khàn khàn.

“Dậy rồi.”

Cô mở mắt, đập vào mắt cô là thân hình cao to cường tráng của Tô Tầm. Không sai, anh biến thành người rồi, nghiêm chỉnh mà nói, là người bán thú.

Sau lưng hắn còn có một cái đuôi to xinh đẹp, nghe được động tĩnh, lỗ tai trên đầu anh giật giật, cuối cùng linh hoạt xoay đầu lại.

“Còn đứng ngây đó làm gì? Không mau qua đây.”

Sắc mặt Nguyễn Kiều Kiều hơi nóng bừng. Lúc Tô Tầm rơi xuống quần áo đã biến thành vải rách từ lâu, sau lại bị cô đem ra băng bó, sớm không còn rồi.

Lúc trước Tô Tầm là con chó to, còn là một con chó to rậm lông, nên Nguyễn Kiều Kiều cũng không nghĩ nhiều.

Nhưng hiện giờ Tô Tầm trần như nhộng, vị trí quan trọng tuy được đuôi che khuất, song cô vẫn có chút xấu hổ.

“Đại nhân, anh...”

Thực sự không cần tìm một thứ che tí sao, nhất là đi một bước cái thứ đó lại rớt xuống, cái đuôi không che nổi, quả thực... quả thực hơi chọc mù mắt người ta.

Tô Tầm nhận được ánh mắt của Nguyễn Kiều Kiều, theo ánh mắt nhìn xuống, nhưng chẳng thấy xấu hổ chút nào, ngược lại bỏ cái đuôi ra, thoải mái để lộ.

Mẹ nó, khoe hàng à! Nguyễn Kiều Kiều che mắt, cô sắp mù rồi, được chưa?

Tô Tầm hình như không hiểu nổi phản ứng của cô, “Cô che cái gì, không phải cô thích hả?”

“...”

Đầu óc Nguyễn Kiều Kiều sung huyết, cô thích lúc nào!!!

Bên này Tô Tầm tiếp tục bổ thêm một đao, “Mỗi đêm cô đều muốn ôm nó ngủ mà, giờ làm như không quen biết có phải quá muộn rồi không?”

“...”

Cái gì, Nguyễn Kiều Kiều cho rằng mỗi đêm cái thứ cô mơ mơ màng màng ôm ngủ chính là chân của Tô Tầm, hóa ra là thứ này.

Tuy... tuy thứ này cũng miễn cưỡng coi như chân của Tô Tầm, nhưng cái cô cần không phải cái chân thứ ba kia.

Nguyễn Kiều Kiều cởi áo khoác của mình đưa cho Tô Tầm.

“Đại nhân, sắp ra ngoài rồi.”

Ngụ ý, anh còn vung qua vung lại nữa, không thích hợp lắm.

Tô Tầm nhướng mày, lần này ngược lại không nói gì, cầm áo khoác Nguyễn Kiều Kiều buộc quanh hông. Không nhìn kỹ, đúng là giống như đang mặc một chiếc quần lót tứ giác. Áo cô thực sự quá nhỏ, chiều cao bọn họ vốn cách biệt rất lớn. Nguyễn Kiều Kiều ở xã hội loài người không tính là thấp, song đối với Tô Tầm cao gần hai mét, thì có vẻ nhỏ nhắn xinh xắn.

Không đúng, trước đây Tô Tầm đâu cao thế? Hình như lần này sau khi biến hình, anh lại cao thêm chút ấy chứ.

Cái áo rách rưới kia buộc quanh hông Tô Tầm, mơ hồ còn có thể nhìn thấy đồ vật bên trong đang nhảy nhót. Trong lòng Nguyễn Kiều Kiều tê rần, có một loại kích động muốn tiến lên hung hăng bóp cái mông vểnh ấy một cái.

Sớm biết vậy không nên hào phóng cho Tô Tầm mượn áo.

Sớm biết vậy...

“Cô làm gì đấy?”

Bỗng nhiên Tô Tầm lạnh lùng nói một câu, Nguyễn Kiều Kiều chợt phục hồi tinh thần.

Mẹ nó, từ khi nào cô đói khát tới thế! Tay lại sờ cái mông vểnh của Tô Tầm.

Mụ nội nó! Cô điên rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play