Bên cạnh xe là Tiểu Manh chằng chịt vết thương mà Chuột Đệ dẫn về. Khiến Nguyễn Kiều Kiều hết sức kinh ngạc là, không chỉ Tiểu Manh đã về, Chuột Đệ còn dẫn một người quen về nữa.

“Sai Nhĩ!”

Tha hương gặp bạn cũ, khỏi phải nói Nguyễn Kiều Kiều vui vẻ cỡ nào.

Toàn thân Sai Nhĩ cũng đều là vết thương, nhưng vấn đề không lớn, thấy Nguyễn Kiều Kiều, ánh mắt hắn sáng lên: “Cô Mèo, sao cô ở đây?”

“Những lời này tôi hỏi anh mới đúng? Không phải anh ở thành phố Hắc Kim à? Tại sao lại tới đây?”

Sai Nhĩ rũ nửa lỗ tai còn lại xuống, “Tôi muốn kiếm tiền, sau đó tới đây làm.”

Sai Nhĩ còn chưa nói hết, nhưng Nguyễn Kiều Kiều hiểu ngay. Nếu không phải tiền bạc dụ dỗ, thì Sai Nhĩ đã biết rất rõ làm việc tại khu mỏ rất nguy hiểm, sao có thể dùng tánh mạng để đánh đổi tiền chứ!

Chuột Đệ giao Tiểu Manh cho tiến sĩ Gấu, bản thân thì chạy sang một bên băng bó vết thương của mình.

“Đừng nói nữa, lần này nhờ cả tên này, mấy tên người thú đó hơi khó chơi.”

Chuột Đệ nói xong, trong chốc lát cách đó không xa truyền đến tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc. Chuột Đệ quấn băng gạc, trên mặt vẫn là nụ cười lạnh lẽo.

“Nhưng bây giờ tất cả kết thúc rồi.”

Mấy lượt ném bom, mọi người đều trầm mặc.

Nguyễn Kiều Kiều theo tầm mắt của Sai Nhĩ nhìn sang, cách đó không xa là ngọn lửa đang bùng cháy, xen lẫn còn có một số tiếng gào thét kinh khủng.

“Sao thế?”

“Không có gì.” Sai Nhĩ lắc đầu, “Tôi chỉ nghĩ đến một chuyện.”

“Hả?”

“Lần này sống sót chỉ còn một mình tôi, bọn họ đều chết hết. Hoặc, có thể nói như vậy, bọn họ đều bị ăn hết.”

Nguyễn Kiều Kiều nghĩ tới trước đó thứ bọn Chuột to từng ăn trong khe núi, đầu thoáng choáng váng, cô có chút muốn nôn.

Sai Nhĩ đỡ cô, “Không sao chứ? Cô Mèo, sắc mặt cô tệ lắm.”

“Tôi không sao...”

Nguyễn Kiều Kiều còn chưa nói hết, thân thể chợt nhẹ hẫng, cô bị một đôi tay từ sau lưng ôm đến bên người. Xoay đầu lại, cô đối diện với ánh mắt bất thiện của Tô Tầm, “Anh đang làm gì đó?”

Từ khi rời khỏi khe núi, dục vọng chiếm hữu của Tô Tầm dành cho cô chẳng hiểu sao mãnh liệt hẳn. Trước đây còn chưa đến mức không thể nói lý như thế, đến bây giờ xem ra, quả thực không thể nhịn được nữa.

Tính tình Tô Tầm khó dò, đặc biệt có một thói xấu là, trông thấy thứ mình không thích rất có thể sẽ giết chết.

Nghĩ tới nguy hiểm tiềm tàng này, Nguyễn Kiều Kiều mới áp dụng thủ đoạn dụ dỗ.

“Đây là Sai Nhĩ, trước đây là hàng xóm của tôi. Lúc ở thành phố Hắc Kim từng giúp đỡ tôi rất nhiều.”

“Hừ.” Tô Tầm không có hứng thú với thân phận của Sai Nhĩ, một tay xách cô lên xe.

“Làm... làm gì đấy?”

“Tôi đói rồi, đi nấu cơm.” Tô Tầm cường thế ra lệnh, đồng thời vứt Sai Nhĩ không rõ chân tướng ở sau lưng. 

Lỗ tai Sai Nhĩ chậm rãi rũ xuống. Hồi lâu sau, Chuột Đệ băng bó vết thương xong tới vỗ vỗ vai hắn, “Nhóc con, thân thủ của cậu không tồi, ở Hắc Kim làm đội viên đội hiến binh quá uổng phí tài năng, nếu không sợ thì cứ theo tôi lăn lộn.”

Sai Nhĩ giống như không nghe được, nửa ngày mới thều thào lên tiếng, “Sao các người có thể bán mạng cho một con người?”

Chuột Đệ sững sờ, lập tức nghĩ đến Sai Nhĩ vẫn chưa biết thân phận thực sự của Tô Tầm.

Người thú và loài người có thù với nhau, đã đối địch từ rất nhiều năm. Mấy người bọn họ chỉ là ngoại tộc.

“Tại sao? Bởi vì tiền ấy. Hay cậu muốn bán mạng cho đám người thú suýt nướng cậu?”

Sai Nhĩ không thèm nói nữa, máu tanh và tàn khốc mấy ngày nay hắn gặp là những cảnh hiếm hoi trong cuộc đời hắn, hắn lắc đầu, “Những người đó không phải người thú.”

“Dĩ nhiên không phải. Bọn chúng đã biến dị từ lâu rồi.”

Chuột Đệ cười lạnh, thấy Sai Nhĩ vẫn hoảng hốt, “Thôi, nể mặt chúng ta từng đồng sinh cộng tử, tôi khuyên chú em một câu. Cô Mèo đó, không phải người cậu có thể nghĩ.”

Gương mặt trắng nõn của Sai Nhĩ đỏ bừng, tay bắt đầu luống cuống.

“Tôi... tôi không có.”

“Này, người thú có kiểu thích nói dối như cậu à, cũng hiếm có lắm.” Chuột Đệ cười haha, “Có điều đi theo lâu rồi, khó tránh khỏi dính chút tật xấu của bọn họ. Đừng nói cậu, ngay cả tôi cũng vậy...”

Nói xong, Chuột Đệ mặc kệ Sai Nhĩ có phản ứng gì, ôm túi của mình bò vào xe.

Bên trong xe, tiến sĩ Gấu đang làm kiểm tra toàn thân cho Tiểu Manh. Ngoại trừ thân thể suy yếu, vết thương mới chồng vết thương cũ ra, không có vấn đề gì khác.

Nhưng cũng không biết vết thương lòng khi nào mới có thể lành.

Đương nhiên, đây là Nguyễn Kiều Kiều đơn phương nghĩ, rất nhanh, cô biết ngay. Thế giới này là một thế giới lật đổ nhận thức và tam quan của cô. Ở thế giới này, bất cứ chuyện gì đều có thể phát sinh.

Nổ tung trực tiếp kéo dài ròng rã một ngày mới kết thúc. Tô Tầm liên tục ở dưới chân núi bất động, Nguyễn Kiều Kiều cũng biết nguyên nhân.

Đầu tiên, sát nhân bổ thêm đao nhổ cỏ tận gốc là thói quen của Tô Tầm. Không thấy đám người thú khắp núi ngỏm củ tỏi, thậm chí cho mỗi con thêm một đao, anh sẽ không cam lòng.

Hơn nữa anh vẫn còn ngấp nghé khoáng thạch và dầu thô của ngọn núi này. Đây là một kho báu, anh sẽ không dễ dàng buông tha thế.

Đợi ngọn núi khôi phục sự yên bình, Tô Tầm mở đôi mắt luôn nhắm lại, trong mắt lóe lên ít sát ý.

“Đi, vào núi.”

Chẳng biết có phải do bị đánh bom không, ngọn núi không còn sương mù nữa, có thể thấy rõ mặt đường.

Nguyễn Kiều Kiều đi theo phía sau Tô Tầm, thấy anh kiểm tra mấy thi thể người thú bị chết cháy và tàn khối bị nổ chết, nghiêm túc trở những máu thịt kia, cô vẫn có chút không tiếp thu nổi.

Vào lúc này, quả nhiên cô vẫn là cô gái yếu đuối.

Bọn họ đi đến nơi ban đầu giam giữ Tiểu Manh, phát hiện nơi này có rất nhiều thi thể, trong đó còn có rất nhiều con non.

Những tên người thú này bắt giống cái, ép bọn họ mang thai sinh con, hiện tại toàn bộ đều táng thân trong biển lửa và bom.

Kết thúc hết rồi.

Nguyễn Kiều Kiều xoay người muốn rời đi, nhưng Tô Tầm lại nhìn tảng đá lớn bất động.

Chuột Đệ sửng sốt, đúng lúc đó bỗng nhiên Tiểu Manh tiến lên.

“Trong này còn có một sơn động.”

Mèo Đen với sức lực vô cùng lớn đẩy tảng đá ngay cửa động ra, một mũi tên bắn lén lập tức vụt qua. Mèo Đen bẻ gẫy mũi tên, nhìn sơn động không nhỏ kia, ít nhất có mười mấy người thú non lẩn trốn. Thấy mọi người, toàn bộ bọn chúng đều dùng ánh mắt cảnh giác và hận thù nhìn bọn họ.

Những người thú non này, cao nhất chỉ bằng Nguyễn Kiều Kiều, thấp nhất thì đang ngậm xương, không chênh lệch Cẩu Bất Lý bao nhiêu.

Có lẽ trước khi đám người thú chết đã giấu bọn chúng ở chỗ này, nhưng Tiểu Manh sinh sống ở đây một thời gian rồi, biết nơi này có một sơn động.

Nguyễn Kiều Kiều không biết nên xử lý đám người thú non đó thế nào, dựa theo cái tính thối của Tô Tầm, thì rất có thể diệt cỏ tận gốc.

Quả nhiên, ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu cô, Tô Tầm đã ra chỉ thị.

“Mèo Đen.”

“Vâng.” Mèo Đen giơ dao lên, bắt người thú con gần nhất, một đao chém xuống.

Nguyễn Kiều Kiều ôm đầu Cẩu Bất Lý, không cho cậu nhìn tiếp. Đây xem như lòng thánh mẫu còn sót lại của cô đi, không hi vọng Cẩu Bất Lý chứng kiến một màn máu tanh như vậy sớm thế.

Nhưng cô đã quên, người chế tạo ra vũ khí giết người kinh khủng kia chính là đứa con trai trong lòng cô.

Ra khỏi sơn động, tâm trạng Nguyễn Kiều Kiều vẫn rất nặng nề.

Sau đó Tô Tầm đi ra, trong sơn động truyền đến tiếng kêu thảm thiết liên miên.

Nguyễn Kiều Kiều thoáng nghe không nổi, nhưng dáng vẻ của Tô Tầm lại rất hưởng thụ.

“Chúng rất nhỏ.”

“Cô thương hại chúng?” Tô Tầm cười lạnh, “Đừng quên, chúng suýt ăn cô.”

Nguyễn Kiều Kiều lắc đầu, “Không đúng, tôi không nói việc này. Tôi biết diệt cỏ tận gốc, chắc chắn phải giết chúng. Mấy lần trước giao phong, chúng ta cũng biết đám người thú này là bộ tộc rất thù dai, tuy không biết rốt cuộc do đâu mà chúng trở nên mạnh thế, nhưng tôi biết đám người thú này không thể giữ lại. Chẳng qua loài người là động vật nghĩ một đằng nói một nẻo, dù biết làm vậy là cách duy nhất, cũng là cách làm ích kỷ nhất, có điều khi chúng ta thực sự làm rồi, lại thấy hơi thương cảm.”

Tô Tầm cười phì một tiếng, “Thu hồi chút thương cảm của cô đi. Chuyện vẫn chưa xong đâu.”

Lúc Nguyễn Kiều Kiều đang tính hỏi tại sao, bỗng Tô Tầm dặn dò Chuột Đệ, chậm rãi giết, chậm rãi giày vò đám người thú non này.

Tô Tầm đã sớm biết đám người thú kia chưa chết hết, nhưng anh lợi dụng những người thú non này dẫn dụ đám người thú kia quay lại.

Sức lực của đám người thú cực kỳ lớn, thù dai, hung ác nhưng hổ dữ không ăn thịt con, chưa nói tới những người thú non này là giống nòi kế tiếp của bộ tộc bọn chúng, nên nghe được tiếng khóc của con non, bọn chúng đều trở về.

Tô Tầm không chút bất ngờ, ánh mắt nhìn chằm chằm một tên người thú cao to trong đó, giọng lạnh như băng, “Đây là tên của mày?”

Đồng tử ngây ngô của tên người thú dõi theo anh, tràn đầy hận thù và tức giận.

Tô Tầm nhìn chòng chọc mũi tên, giọng vẫn lạnh lẽo như cũ, “Mày không nói tao cũng biết mày có được từ đâu. Thật ra tao không ngờ chỗ này lại bị hắn chiếm rồi.”

Tô Tầm giơ tay lên, ra dấu giết với Mèo Đen. Lần này tiếng kêu thảm thiết trong động kéo dài liên tục không ngừng, mà nét mặt mấy tên người thú trước mắt cũng thay đổi.

Nhe răng nhếch miệng, vành mắt nứt ra hết cỡ, sự phẫn nộ của bọn chúng đã tăng đến cực điểm. Tô Tầm này rốt cuộc đang làm gì, cố ý chọc mấy tên người thú, để bọn chúng tức giận sao?

Cô nhịn không được cầm dao phay, lại sắp có cuộc chiến ác liệt ư?

Nhưng đúng lúc đó, Tô Tầm đẩy cô sang một bên, tự mình rút đao ra.

“Thấy rõ chưa, ngã chỗ nào, phải bò dậy ở chỗ đó! Ai làm cô bị thương thì trả lại gấp nghìn gấp vạn lần! Đây là cách sinh tồn của thế giới này!”

Mấy tên người thú bị thương không nhẹ, nhất là có tiếng thú non gào thảm thiết bên tại bọn chúng khiến tiềm lực của chúng bùng nổ hết cỡ. Song hình như Tô Tầm càng tức giận hơn, mặc dù anh đang hình người, nhưng sức bật không thua hình dạng dã thú của anh.

Trong nháy mắt Tô Tầm xoay người, Nguyễn Kiều Kiều thấy rõ đồng tử của Tô Tầm trở nên đỏ tươi. Màu đỏ tràn ngập máu tanh và tàn bạo.

Cô kiềm lòng không đậu lui về sau một bước, Tô Tầm như vậy quả thực làm người ta sợ hãi, khiến cô không nhịn được muốn trốn.

Chẳng biết trận gió tanh mưa máu này kết thúc khi nào, Tô Tầm rút đao cắm vào vách đá, vách đá ấy hoàn toàn đỏ ngầu, nhìn không ra màu sắc ban đầu.

Đồng tử anh vẫn màu đỏ, xoay đầu lại nhìn cô, dường như rất bất mãn.

“Tới đây!”

Tay Tô Tầm còn nhỏ giọt máu đỏ, trên mặt cũng dính không ít vết máu, kết hợp với đồng tử đỏ tươi, thực sự muốn khủng bố cỡ nào thì khủng bố cỡ đó.

Nguyễn Kiều Kiều không muốn tới đâu.

Nhưng trong nháy mắt do dự như thế, đôi mắt Tô Tầm càng thâm trầm, anh thét lên một tiếng, nét mặt bắt đầu dữ tợn.

Anh—–

Anh lại muốn biến hình à? Biến thành dã thú khát máu kia?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play