Nhưng lâu rồi, bản thân cô đã là người ở đây, hoàn toàn sát nhập vào.
Thậm chí cô cũng quên luôn trước kia mình có dáng dấp thế nào. Cô quên mất dáng dấp, họ tên mình, quên mất cha mẹ và tất cả những chuyện liên quan tới mình.
Một giọt nước mắt rơi xuống nước, bắn ra từng vệt sóng gợn lăn tăn.
Ánh trăng quá đẹp, đẹp tới nỗi cô có chút bi thương.
Cái mông truyền tới cảm giác khác thường, Nguyễn Kiều Kiều xoay người lại. Khi nhìn thấy một màn trước mắt, cô che ngực mình, nhưng bất giác phát hiện dường như che chỗ nào cũng không được.
Bởi cô đang lõa thể, mái tóc rất dài không che đậy nổi toàn thân.
Tô Tầm híp đôi mắt màu da cam, không nhúc nhích nhìn chằm chằm cô. Nguyễn Kiều Kiều bị anh nhìn như thế, cả người khó chịu. Mặc dù biết người thú như Tô Tầm chỉ kích động ở thời điểm động dục, giờ không phải là thời điểm động dục của anh, song Nguyễn Kiều Kiều vẫn bị anh nhìn đến phát hoảng.
Tô Tầm mãi không nhúc nhích, trái lại Nguyễn Kiều Kiều chịu không nổi, muốn cúi người nhặt quần áo ướt sũng dưới đất lên.
Móng vuốt Tô Tầm khẽ động, đè bộ quần áo ướt sũng kia.
Ý anh là không cho cô sờ? Hay không cho cô mặc đồ?
Cảm giác trần truồng kiểu này quá không thoải mái, Nguyễn Kiều Kiều không chịu được, cúi người muốn cướp quần áo ướt sũng của mình, lại bị móng vuốt anh đè lại, đồng thời anh bực mình gào thét một trận.
Thấy con ngươi anh biến thành màu đỏ, Nguyễn Kiều Kiều biết anh tức giận rồi.
Thôi, nhìn thì nhìn đi, dù sao nơi này cũng không có ai khác.
Cứ xem anh như con chó là được.
Bất qua đây chỉ là Nguyễn Kiều Kiều tự an ủi mình. Tô Tầm không phải chó.
Cho dù là chó, anh cũng là một con chó háo sắc.
Tô Tầm không cho cô nhúc nhích, bản thân thì lười nhác nằm xuống, híp mắt quan sát cô.
Cô động một cái, anh lập tức rống một tiếng.
Khe núi có gió thổi qua, thổi bay mái tóc dài ngang eo đen nhánh của Nguyễn Kiều Kiều. Ban đầu cô còn che ngực mình, nhưng từ từ, cô để tay xuống, ngẩng đầu, cô cũng nhìn Tô Tầm.
Thân hình cô rất đẹp, nếu anh muốn ngắm thì để anh ngắm đi.
Ánh mắt anh rất nóng bỏng rất thẳng tắp. Song kỳ dị là trong lòng Nguyễn Kiều Kiều chỉ có xấu hổ, chứ không ghê tởm.
Thậm chí cô còn chủ động đi đến chỗ Tô Tầm.
Giống như lễ tế vậy, cô chủ động bước lên tế đàn.
Lần này Tô Tầm không ngăn cô. Người thú rất thẳng thắn, ánh mặt họ thường không lừa được người khác. Hệt như Tô Tầm lúc này, sự tán thưởng và khát vọng trong mắt anh đều rất rõ ràng.
Gió núi thổi qua, cả người cô run rẩy. Giây kế tiếp, Tô Tầm đứng dậy. Anh nằm trở về vị trí cũ, thấy Nguyễn Kiều Kiều sửng sốt bất động, bèn gầm nhẹ hai tiếng với cô.
Nháy mắt Nguyễn Kiều Kiều hiểu ngay, cô chạy chậm về chỗ cũ, ở trong lòng Tô Tầm tìm một vị trí thoải mái nằm xuống.
Tô Tầm híp đôi mắt màu da cam, yên lặng nhìn cô một hồi, cuối cùng anh liếm mặt cô.
Hình như mùi vị cũng không tồi, anh lại liếm liếm.
Ý, còn rất khá.
Đêm đó, Tô Tầm giống như có được một món đồ chơi mới lạ. Sau khi tắm xong, rõ ràng Nguyễn Kiều Kiều rất hợp khẩu vị của anh, anh liếm cô cả đêm.
Việc này có chút khiến người ta ngượng ngùng, cả người Nguyễn Kiều Kiều đều đỏ bừng. Cô từng kháng nghị qua, nhưng ở trước mặt Tô Tầm, tất cả kháng nghị đều vô hiệu.
Cô chỉ có thể đỏ mặt, bị anh liếm toàn thân.
May mà anh chẳng làm gì, cũng không biết gì. Nguyễn Kiều Kiều bị liếm đến choáng váng nghĩ thế.
Song về sau cô sẽ bị câu này của mình đánh sưng mặt.
Giống đực vì giống cái, nhất là để chinh phục và chiếm giữ giống cái, bọn họ là loài có năng lực học tập mạnh nhất, không ai sánh bằng.
Nguyễn Kiều Kiều nghĩ, khoảng thời gian trong khe núi có lẽ là lúc cô thoải mái nhất. Từ sau khi Tô Tầm tỉnh lại, cuộc sống của cô lập tức dễ chịu.
Không còn vô số Chuột to nữa.
Tô Tầm biết đi tìm thức ăn. Lần trước hai người dọc theo khe núi ra ngoài, anh còn tìm được khoai tây.
Tuy rất nhỏ, không lớn bằng ở thành phố Hắc Kim, nhưng đối với cô ngày nào cũng ăn thịt chuột nướng mà nói, đây là một cao lương mỹ vị.
Khe núi này rất sâu, đường ngoằn ngoèo không biết bao nhiêu, bọn họ đã tìm rất lâu đều chẳng tìm được đường ra ngoài.
Mỗi buổi tối, Tô Tầm sẽ dẫn Nguyễn Kiều Kiều quay lại mảnh đất bằng phẳng ấy, vì nước nơi này sạch sẽ.
Hiện tại Nguyễn Kiều Kiều quen với sự hiện diện của Tô Tầm rồi, thậm chí cô cảm thấy bộ dạng này của Tô Tầm càng đáng yêu hơn lúc làm người.
Rất nghe lời, rất biết điều, y hệt Cẩu Bất Lý.
Bộ lông bạc trên người Tô Tầm bị vết máu làm bẩn, Nguyễn Kiều Kiều tìm vải lau sạch cho anh. Anh rất thích cô vuốt lông mình, thoáng híp mắt, đắc ý hừ hừ hai tiếng, cực kỳ hưởng thụ.
Nếu vẫn luôn như vậy thì tốt quá.
Có điều, nghĩ tới Cẩu Bất Lý, Nguyễn Kiều Kiều vẫn vứt cái ý nghĩ mềm yếu không thiết thực này ra sau đầu. Hôm nay trước khi nằm xuống ngủ, cô túm lông Tô Tầm vuốt vuốt, vừa khẽ nói: “Đại nhân, tôi nhớ Cẩu Bất Lý.”
Cô rất muốn chính tai nghe Cẩu Bất Lý gọi cô một tiếng mẹ.
Trước đây cô mãi không hiểu cảm giác lo lắng này, hiện tại cuối cùng cũng hiểu cảm giác nóng ruột nóng gan chỉ có ở hai mẹ con. Từng giây từng phút đều lo cậu có đói không, có ăn no không, có an toàn không, có nhớ cô không.
Đôi mắt híp lại của Tô Tầm chậm rãi mở ra, móng vuốt đè tay Nguyễn Kiều Kiều.
Đây là không hài lòng ư?
Cái người này căn bản không xem Cẩu Bất Lý là con trai mình mà! Quan hệ cha con lạnh nhạt thế, về sau làm sao cho phải đây.
Nguyễn Kiều Kiều thực sự tan nát cõi lòng.
“Được rồi được rồi, không nhớ nữa. Dù gì cũng đâu gặp được, đúng không?”
Giống như cô không gặp được Cẩu Bất Lý, cha mẹ cô cũng không gặp được cô.
Nỗi bi thương ập tới, Nguyễn Kiều Kiều ôm móng vuốt Tô Tầm, bộ lông ấm áp làm cả người cô đều ấm hẳn.
“Đại nhân, tôi rất muốn về nhà”
Quả thực cô muốn trở về, trở về cái thế giới trước kia.
Mặc dù thế giới kia có rất nhiều chuyện không hợp ý, có đồng nghiệp miệng đầy lời nói dối, có cấp trên hung thần ác sát, và cả người qua đường lạnh lùng vô tình.
Nhưng ở đó còn có cha mẹ, người thân, bạn bè cô luôn luôn lo lắng cho cô.