Nguyễn Kiều Kiều lần nữa tỉnh lại, cả người đều ấm áp. Trong mông lung, cô nhìn thấy ngọn lửa.

Ngọn lửa mơ mơ hồ hồ, chẳng khác nào có sinh mệnh đang nhảy múa trước mặt cô.

Cô dụi mắt, nào ngờ sờ trúng một bộ lông.

Mềm mại, trắng bạc. Thoáng chốc cô phản ứng kịp.

“Đại nhân?”

Hiện giờ Tô Tầm vẫn là hình thú, nhưng không còn đề phòng kinh khủng như trước, nhìn kỹ, tròng mắt anh đã biến thành màu da cam, giống màu của Cẩu Bất Lý.

Cô khẽ nhúc nhích, Tô Tầm lập tức xoay đầu lại. Lúc này Nguyễn Kiều Kiều mới phát hiện cô đang ngủ trong lòng anh. Anh cuộn mình thành một khối, sau đó chặt chẽ bao bọc cô.

Hèn gì ấm áp thế.

Nguyễn Kiều Kiều là một người mềm lòng, mặc dù bình thường oán hận Tô Tầm bao nhiêu, song chỉ dựa vào việc lúc mấu chốt anh cứu cô một mạng, Nguyễn Kiều Kiều liền cảm thấy hẳn phải mang ơn anh.

Làm người không thể vô lương tâm vậy.

Nướng mấy con Chuột to tính là gì? Làm cơm cho anh cả đời còn được.

Nhìn kỹ, dường như Tô Tầm không hề lý trí như ngày thường. Ắt phải nói thế này, anh ở hình thú hùng mạnh hiếu chiến và còn rất thích máu tanh, nhưng lại không có trí nhớ ở dạng người.

Bằng không anh sẽ không liếm cô giống như Cẩu Bất Lý liếm vậy, ngứa cực kỳ.

Nguyễn Kiều Kiều vẫn không nhúc nhích, Tô Tầm liếm mặt cô, sau đó khi cái đầu chó dời tới, bỗng cọ qua mặt cô.

Anh dừng lại trong nháy mắt, ưm... hẳn là ảo giác của cô nhỉ.

Không biết Tô Tầm chữa thương cho cô bằng cách nào, sau khi Nguyễn Kiều Kiều tỉnh lại phát hiện vết thương trên người bắt đầu lành. Mặc dù hơi đau, nhưng đã đỡ hơn trước đó đau muốn chết nhiều lắm.

Bất tri bất giác, bọn họ ở khe núi mấy ngày.

Hình như Tô Tầm căn bản không gấp gáp ra ngoài, mỗi ngày việc anh nhất định phải làm là ăn thịt Chuột to nướng, sau đó giết Chuột to. Vòng đi vòng lại, vừa đơn giản vừa vui vẻ tái diễn màn giết chóc máu tanh.

Chuột to ở khe núi này, Nguyễn Kiều Kiều không biết có phải tuyệt chủng rồi không. Dù sao mấy ngày đầu còn có một nhóm lớn tới, nhưng sau đó trải qua trận sống còn, bọn chúng ngày một ít đi, lác đác chẳng còn bao nhiêu.

Nguyễn Kiều Kiều quan sát nét mặt của Tô Tầm, dường như rất tiếc nuối.

Vết thương trên người cô chậm rãi tốt lên. Sau khi cô tới thế giới này, nhất là sau khi sinh Cẩu Bất Lý, cảm thấy khỏe mạnh hơn trước đây rất nhiều.

Sức lực như trâu, đồng thời bị thương còn có thể tiếp tục kiên cường chống đỡ.

Không tới vài ngày, vết thương của Nguyễn Kiều Kiều đã kết vảy.

Giải quyết việc ăn uống xong, chuyện tiếp theo cũng tới một cách tự nhiên.

Nguyễn Kiều Kiều đã mấy ngày không tắm, khoảng thời gian trước cô giết Chuột to, trên người dính đầy máu tanh thịt nát, giờ bốc mùi thối, rất buồn nôn.

Nguyễn Kiều Kiều muốn tắm. 

Nước ở cái hồ nhỏ bên này không ít, nhưng đó là nước uống của bọn họ, chắc chắn không thể nhảy thẳng xuống.

Thừa dịp buổi tối Tô Tầm nhắm mắt ngủ, Nguyễn Kiều Kiều đẩy cái đuôi của anh ra, sau đó xé vải rách rửa sạch sẽ, rồi lau người.

Quần áo trên người rất bẩn, thực sự không muốn mặc nữa. Cô xoay đầu nhìn, gần đây Tô Tầm không có Chuột to để giết, đối với cô hình như cũng chẳng còn cảnh giác, giờ đang nhắm mắt ngủ say.

Nguyễn Kiều Kiều nghiến răng, cởi đồ trên người ra.

Đêm nay ánh trăng rất tròn, rất xa.

Dưới ánh trăng xa xăm, Nguyễn Kiều Kiều vắt vải bố lau vết bẩn trên người.

Không thể không nói, thân hình này thực sự rất hoàn mỹ. Bụng dưới rắn chắc, vòng eo thon thả, còn có một bộ ngực to xinh đẹp, chẳng có chút giống người từng sinh con. 

Ông trời mở bàn tay vàng cho cô không tệ, ít nhất trước kia cô không xinh đẹp đến thế.

Nhìn cái bóng dưới nước, Nguyễn Kiều Kiều phát hiện, dáng dấp trước kia của mình ở trong nước đã không còn rõ ràng lắm.

Cô sắp quên mất rồi.

Đây là một việc rất kinh khủng. Cô không phải người của thế giới này, mặc dù cô đang cố gắng dung nhập nơi đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play